Xuyên Nhanh Kí Chủ Cùng Ta Đi Bắt Yêu Quái


Đang miên man suy nghĩ kế hoạch trả thù, cô đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ kéo đến một con hẻm vắng.


Lúc ấy, bên tai cô còn vọng lên âm giọng trầm khàn của nam nhân.


- Im ngay nếu không muốn chết.


Quân Dao cảm nhận rõ rệt từng tấc da thịt trên cơ thể đang dần trở nên lạnh toát, run rẩy.
Cô đến hít thở cũng không thông.


Cô trước tới nay đều chưa từng nghĩ sẽ gặp phải trường hợp như vậy.
Cũng chưa từng nghĩ sẽ run rẩy trước một nhân vật được lập trình trong không gian vi diện.


Kẻ này, vậy mà lại có thể mang đến cảm giác áp bức như thế.


Nhanh sau đó, bên tai của nữ nhân truyền lên một trận bước chân dồn dập.
Qua cái ánh sáng hiu hắt từ ngõ con hẻm, cô ngờ ngợ nhìn ra một đám người thân một bộ đồ đen bí ẩn chạy đến.


- Chết tiệt.


Nam nhân kia đột nhiên rít lên một câu chửi thề.
Giây sau, hắn lật người lại, mạnh bạo đè cô lên bức tường ẩm ướt, cánh môi bạc nhanh chóng ập đến chu du.


"Bùm"

Quân Dao cảm thấy đầu mình ong ong.
Có trời mới nghĩ rằng sự việc như vậy sẽ xảy ra.
Nhưng rất nhanh sau đó, nữ nhân đưa lên ánh mắt đầy đắc ý.



Cô vòng cánh tay gầy qua cổ nam nhân kia ôm chặt.
Nụ hôn cũng vì thế mà trở nên sâu hơn, ướt át hơn.


Môi lưỡi mềm mại cứ vậy triền miên đưa đẩy.


- Mau ! Ở đây.


Một tên đàn ông cao lớn dẫn theo một đoàn người đuổi đến.
Ông ta kéo lên cái kính râm dày cộp của mình, giây sau đã bị làm cho bỏng mắt mà bỏ đi.


Nhận thấy người đã rời khỏi, nam nhân kia mới thả Quân Dao ra.
Cỗ cơ thể tráng kiện không còn chút sức lực ngã xuống đất.


Cô xoay xoay cái cổ tay đau nhức, đoạn mới đưa mắt nhìn xuống dưới chân.


Nam nhân kia nằm hẳn ra nền đất lạnh.
Sắc mạnh u ám đến lạ.
Nếu để ý kĩ, phân bụng của hắn qua lớp áo vest đen dày là một mảng ướt.


Hắn bị trúng đạn.


Vốn dĩ, cô chẳng phải người tốt bụng gì cho cam.
Thấy cảnh này tất nhiên là mặc kệ.


Nữ nhân xoay người bước chân ra khỏi con hẻm vắng.
Chỉ là không để cô kịp khuất dạng, từ trong đại não đã vọng đến thanh âm non nớt.


[ Kí chủ, mau cứu người.
]

" Không "

[ Hắn là đối tượng công lược của cô đó ! ]

Bước chân chợt khựng lại, Quân Dao nhướng một bên mày, giọng nói trở nên đơ cứng.


" Không đùa ? "

[ Tôi không đùa.
]

Lời của hệ thống nhỏ cứ như một cái búa đập thẳng vào não bộ của nữ nhân.
Cô nhanh chóng quay lại chạy đến bên người vừa nãy, cẩn thận nhìn từng đường nét trên mặt hắn.


Từ Khôi có một khuôn xương mặt góc cạnh nam tính đầy cuốn hút.
Sóng mũi cao thẳng nối liền với cặp mày rậm nghiêm nghị.
Da hắn khá trắng, nhưng tuyệt nhiên không hề cảm thấy bị con gái.
Môi bạc vì đau đớn mà trở nên run rẩy.


Quân Dao đặc biệt còn nhớ, ánh mắt hắn nhìn vô lúc đầu tràn đầy lạnh lẽo.

Lãnh lẽo đến thấu xương.


Đột nhiên, Từ Khôi mở bừng mắt.
Hắn liếc lên nhìn về phía nữ nhân.
Rất lâu sau mới mở miệng, khô khốc cất giọng.


- Cô là ai ?

- Tôi là bà nội anh đấy.
Im miệng đi.


Cô lại cười, một nụ cười cợt nhở.
Bàn tay nhỏ cũng mạnh bạo đập vào phần gáy của nam nhân, thành công đem hắn chìm vào giấc mộng.


Cô xoay khớp tay một cái rồi toàn bộ đem cơ thể của nam nhân đặt vào lòng, cứ như vậy bước đi khỏi.


Không biết đã qua bao lâu.
Chỉ biết khi Từ Khôi tỉnh dậy, xung quanh hắn đã là một căn phòng nhỏ u ám.


Hắn chầm chậm nhìn xuống phía dưới.
Đập vào mắt hắn là cả một phần thân trên không mặc quần áo.
Duy nhất có phần bụng của hắn là được quấn băng tỉ mỉ, máu cũng đã ngừng rỉ ra.


Nam nhân trầm mặc hồi lâu rồi bước khỏi giường, men theo ánh sáng vàng nhạt dìu dịu mà đến trước một căn phòng.


Từ Khôi cẩn thận áp tai vào cánh cửa nghe ngóng bên trong.
Không lâu sau, một chuỗi âm thanh đập vào màng nhĩ của hắn.
Trong đó phải kể đến tiếng dao va chạm vào nhau rợn người và cả tiếng nổ.


Ánh mắt diều hâu của hắn khẽ cau lại.
Hắn lùi về sau, từ tốn co lên đôi chân dài.
Đạp một cái, cánh cửa đã mở ra đập mạnh vào bức tường.


Âm thanh khủng bố đột ngột ập đến khiến người bên trong thoáng giật mình, con dao trên tay cũng vì vậy mà rơi tự do, cắm sau vào nền đất.



Đừng ai hỏi sao con dao cắm sâu vào nền đất được.
Ở trong cái vi diện đầy lỗ hỏng của cẩu hệ thống, Quân Dao khẳng định không chỗ nào là không bị lỗi cả !

[...] Nó muốn đi chết đây, đừng ai cản.


Từ Khôi sau khi đá bay cánh cửa mới bước vào bên trong.


Vừa thấy được hoàn cảnh bên trong, đôi lông mày của hắn dãn ra không ít.
Riêng có ánh mắt là ngày càng đen lại.


Bên trong, Quân Dao hai tay trống trơ ngơ ngác nhìn hắn.
Dưới chân cô hiện tại là con dao cắm chặt vào nền gạch, bên cạnh còn là hai cái nồi gì đó đang sôi lên sùng sục.


Cả căn bếp sạch sẽ gọn gàng mà Tử Thanh mất bao công sức dọn dẹp trong giây lát trở thành bãi chiến trường đúng nghĩa.


Ngượng quá, Quân Dao đành phải đưa lên ngón trở và ngón giữa, tạo thành hình chữ "V", thân thiện chào hỏi.


- Hi.


Từ Khôi : ...


Hi cái đầu cô.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận