Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ


Khuynh Diễm ngồi xuống ghế đá trong đình nghỉ mát, trên bàn đặt một đĩa táo chưa gọt và một con dao, không rõ là do ai để ở đây.
Nolan vẫn còn đang lơ lửng trên mây.

Hắn nghĩ cô thật táo bạo, lần đầu tiên làm chuyện đó với hắn, mà cô lại dám chọn địa điểm ngoài trời, làm hắn cảm thấy...!thật hưng phấn!
Có lẽ hắn nên chủ động trước, dù sao cô cũng là con gái, sẽ ngại ngùng không dám mở lời.
Nhưng Nolan còn chưa kịp làm ra động tác gì, thì đã nghe Khuynh Diễm nhàn nhạt lên tiếng: "Ta thừa biết điện hạ đính hôn với ta, là vì muốn cha ta trợ giúp ngài lên ngai vàng."
Nolan đang từ trạng thái hưng phấn, lập tức chuyển thành sắc mặt tái nhợt.
Nhưng rất nhanh hắn lại gượng gạo phủ nhận: "Kadienne, em đang nói gì vậy? Tình cảm ta trao cho em là chân thành, bao năm qua ta đối với em thế nào, chẳng lẽ em còn không rõ sao?"
Khuynh Diễm híp mắt cười: "Ta rõ chứ, ngài ngủ với những người phụ nữ khác sau lưng ta, và khiến ta mất mặt trong lễ đính hôn."
Nolan cứng đờ khóe miệng, lo lắng biện bạch: "Ta làm vậy đều là có lý do, bởi vì..."
"Điện hạ đừng dây dưa nữa, ta hết hứng thú với ngài rồi." Khuynh Diễm cắt ngang lời hắn.
"Em nói cái gì?" Nolan như vừa bị sét đánh ngang tai.
Từ trước đến nay, chưa từng có một người phụ nữ nào nói hết hứng thú với hắn.
Đặc biệt là cô, người cuồng nhiệt si mê hắn, sao cô có thể không thích hắn nữa?
Không...!không bao giờ!

Chắc chắn cô chỉ đang tức giận nói lẫy thôi!
Khuynh Diễm chống cằm ngạc nhiên: "Thế nào? Ngài lợi dụng ta thì được, còn ta ghét ngài thì lạ lắm à?"
"Kadienne, ta biết em không phải loại người phản bội trong tình cảm, em đừng vì nóng giận mà tự bôi nhọ chính mình, ta rất đau lòng cho em." Nolan chân thành khuyên nhủ, ánh mắt hắn còn ẩn chứa thương hại cô.
Khuynh Diễm thật sự muốn đấm cho tên ảo tưởng sức mạnh này một cú lắm rồi, nhưng cô vẫn nhịn xuống.
Bởi vì hắn là keo da chó, và còn luôn nghĩ ai cũng thích mình, có đánh thì hắn vẫn sẽ cho rằng cô muốn thu hút sự chú ý của hắn.
Vẫn có nhiều cơ hội để đánh, còn hiện tại...
Khuynh Diễm nhếch môi hỏi: "Người phản bội là điện hạ, giờ ngài còn muốn đổ cho ta? Miệng lưỡi ăn nói ba hoa, gặp ai cũng có thể nhào lên giường, loại đàn ông này chính là hèn đó điện hạ."
Nolan nhìn cô bằng biểu cảm hoảng hốt.

Cứ như hắn không thể tin nổi, cô lại có thể nói ra những lời sỉ nhục hắn thế này!
Chính xác là, với thân phận cao quý và vẻ ngoài điển trai của hắn, chưa từng có người phụ nữ nào nỡ nặng lời với hắn.
Nhưng những gì Khuynh Diễm vừa nói vẫn còn rất nhẹ nhàng, thứ tiếp theo đây mới là chân chính đả kích.
"Ta là con gái Đại công tước, xinh đẹp lại có thân phận, ngoài kia có rất nhiều người tình nguyện chỉ thuộc về riêng ta.

Điện hạ nói xem, tại sao ta lại đi sử dụng loại hàng hóa công cộng như ngài?" Khuynh Diễm cầm dao gọt trái cây gõ lên thành đĩa sứ: "Bẩn!"
Đối phó với tra nam, thì phải dùng lời lẽ tra hơn cả hắn!
Nolan đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh bao dung nữa, gương mặt hắn bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Ở nơi này, cách gọi "hàng hóa" là cực kỳ khinh thường!
Một khi gọi ai đó là hàng hóa, chứng tỏ xem họ thấp kém hơn mình.
Mà Khuynh Diễm còn gọi Nolan là hàng công cộng, chẳng khác nào gián tiếp nói hắn như món đồ chơi cho tất cả phụ nữ giới quý tộc!
Lần đầu tiên trong đời, một người "quá đỗi dịu dàng" như Nolan không kìm nén được cơn giận.
Mặt hắn đỏ bừng, gằn giọng nói: "Ta không phải hàng hóa, phụ nữ các em mới chính là hàng hóa!"
"Ơ, điện hạ luôn rêu rao mình tôn trọng phụ nữ, thì ra trong lòng ngài lại xem phụ nữ là hàng hóa." Khuynh Diễm hạ thấp giọng thều thào, như tiếng ma quỷ gõ cửa đêm khuya: "Điện hạ thừa nhận đi, lâu nay ngài chỉ giả tạo để lừa các cô gái lên giường thôi."
Nolan giơ ngón tay run run chỉ vào cô: "Kadienne, em...!em dám phỉ báng ta! Chắc chắn phụ vương sẽ trừng phạt em!"
Khuynh Diễm nhướng mày cười, tò mò hỏi: "Điện hạ định tố cáo ta thế nào? Nói rằng ngài dụ dỗ quá nhiều phụ nữ nên bị ta xem thường, hay nói rằng ta đã phát hiện bộ mặt đạo đức giả của ngài nên cần bị diệt khẩu?"
Nolan giận đến ứ nghẹn không thể phản bác.
Hắn luôn biện minh rằng mình ngủ với phụ nữ, là vì ban phát phước lành cho họ.
Dù sao hắn cũng là hoàng tử dịu dàng tốt bụng, nên hắn cần giúp đỡ thật nhiều cô gái.

Nhưng Khuynh Diễm lại chọc thủng tầng lý lẽ dối trá của hắn!
Cô khơi ra bí mật mà hắn luôn lừa dối chính mình, đó là hắn xem thường phụ nữ, và chưa từng muốn chịu trách nhiệm với bất kỳ ai.
Cô thậm chí còn sỉ nhục hành vi của hắn, nói hắn là hàng hóa công cộng...! Hắn không phải hàng hóa! Hắn là Đại hoàng tử tôn quý của vương quốc Magixland!
Lồng ngực Nolan nóng bừng vì phẫn nộ và hoảng sợ.

Khi một người bị buộc đối diện với mặt tối mà họ luôn chối bỏ, cũng là lúc tâm lý họ đứng bên bờ vực sụp đổ.
Đặc biệt là đối với một kẻ luôn nghĩ bản thân tốt đẹp và dịu dàng như Nolan, sẽ rất đả kích khi ép hắn đối diện sự hèn hạ trong hắn.
Khuynh Diễm chống hai tay lên mặt bàn, chậm rãi đứng dậy.
Nolan nhìn thấy động tác cô, hắn liền theo bản năng thụt lùi lại.
Bây giờ đối với hắn, nụ cười và từng hành động của cô, đều như phản ánh con quỷ dối trá trong chính bản chất hắn.
"Yên tâm, ta không đánh điện hạ.

Ta chỉ nói cho ngài biết, muốn sống tốt thì sau này tránh xa ta ra, bằng không..." Khuynh Diễm dừng lại, cầm con dao cắm thẳng vào đĩa táo.
Loảng xoảng!
Lưỡi dao đâm xuyên qua đĩa, ghim sâu xuống mặt bàn!
Ánh sáng lạnh lẽo trên dao phản chiếu ngang tầm mắt cô, đồng tử trống rỗng cùng nụ cười cứng ngắc khiến Nolan khiếp sợ rợn tóc gáy.
Giờ phút này, hắn hoàn toàn không nhớ ma thuật mình cao hơn cô, mà hắn chỉ thấy cô như quỷ dữ hiện hồn muốn kéo hắn xuống địa ngục!
Nolan loạng choạng lùi lại bỏ chạy, nhưng dưới chân hắn vấp phải vật gì đó.
Hắn không kiểm soát được ngã ngồi xuống đất.
Khuynh Diễm đứng đối diện hắn, lưng cô che đi ánh sáng mặt trời, nụ cười chìm trong bóng tối càng thêm quỷ dị âm u.

Cô chậm rãi khom người, chìa bàn tay đến trước Nolan, cười hỏi: "Điện hạ sao lại bất cẩn như thế? Cần ta đỡ ngài dậy không?"
Máu!
Năm ngón tay thanh mảnh của cô dính đầy máu!
Nolan nhớ đến ma cà rồng trong truyền thuyết, giống loài hút sạch máu các pháp sư và biến họ thành bộ thi thể chỉ còn da bọc xương!
Hắn kinh hoảng phát hiện, máu bê bết chảy đến từ sau lưng Khuynh Diễm, mà mỗi nơi cô đi qua, dấu chân đều in vết giày máu!
Nolan hoảng sợ thét lớn, lồm cồm bò dậy bỏ chạy.

Kadienne là ma quỷ! Hắn không muốn cưới cô! Hắn không bao giờ muốn cưới ma quỷ!
Đến khi Nolan hoàn toàn chạy mất, Selina mới ôm thùng chất lỏng màu đỏ bước ra từ sau thân cây.
Khuynh Diễm lắc lắc bàn tay dính đầy nước ép dâu, cầm chiếc khăn sạch sẽ lau chùi.
"Tại sao tiểu thư không đâm một dao cho nhanh?" Selina lạnh lùng nhìn vũng nước màu đỏ trên mặt đất: "Diễn kịch thế này dọn dẹp rất vất vả."
Khuynh Diễm vuốt chiếc khăn qua đầu ngón tay, cười hỏi: "Sao cô có thể xúi giục một cô bé thiện lương như tôi giết người chứ? Cô thật độc ác quá."
"Dọa họ sợ đến dở sống dở chết mới là độc ác." Selina lia bàn tay ngang cổ: "Nhát cắt nhanh gọn, giúp họ dứt khoát lìa đời sẽ lương thiện hơn."
Khuynh Diễm thở dài lắc đầu: "Tôi không giết hắn đâu, tôi sợ máu."
Hắc Khuyển: [...] Nếu không phải biết quy tắc hệ thống ngăn kí chủ giết nhân vật chính, thì nó cũng suýt tin là cô sợ máu đấy!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận