Năm thiếu niên ăn cướp nghiệp dư với ma thuật có tốc độ tấn công chậm nhất thế giới, đương nhiên là bị Khuynh Diễm xử cho một trận.
Cô phủi tay ném người xuống, nhạt giọng hỏi: "Các cậu có đi học không?"
Nhóm thiếu niên: "..." Tự nhiên đánh xong lại hỏi bọn hắn chuyện học hành là thế nào?
Cô có mục đích gì? Định đến trường mắng vốn giáo viên đuổi học bọn hắn sao?
Nhóm thiếu niên đồng thanh gào khóc lên: "Chúng em biết sai rồi, sau này chúng em sẽ không đi ăn cướp nữa! Chị đừng mách thầy hiệu trưởng mà!"
Khuynh Diễm nhanh chóng lùi lại.
Tự nhiên khóc cái gì?
Ăn cướp không thành nên chuyển sang ăn vạ ta hả?!
Thiếu niên dẫn đầu vừa khóc vừa kể: "Em không muốn đi cướp tiền đâu, nhưng sắp tới kỳ hạn nộp tiền cho bọn họ rồi.
Không nộp sẽ bị đánh, cha mẹ em rất vất..."
"Dừng!" Khuynh Diễm giơ tay ra lệnh: "Lau sạch nước mắt, nói chuyện đàng hoàng, khóc nữa là cậu ăn đòn đấy."
Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của cô, thiếu niên lập tức hít sâu một hơi, nước mắt vô cùng thần kỳ bốc hơi sạch bách.
Bộ dạng chuyên nghiệp thế này, chắc chắn bình thường ăn cướp không được, hắn cũng quen thói khóc lóc kể lể với người ta.
Khuynh Diễm yên lặng thở phào.
May mà ta nhanh trí, không thì bị ăn vạ rồi!
Theo lời kể của thiếu niên, ở Todoro có một ngôi trường dành cho thường dân, nhận học sinh với độ tuổi từ mười hai đến mười tám.
Dù có ma thuật hay không có ma thuật, chỉ cần nằm trong độ tuổi quy định, thì đều có thể đến học.
Mà chuyện có lợi nhất, chính là đi học sẽ được nhà trường cho tiền.
Không cần đóng học phí, mà còn được cho tiền, điều kiện vô cùng hấp dẫn!
Chính vì nguồn thu nhập này, nên hầu như tất cả con cái nhà thường dân đều đến đây học tập.
Nghe nói, hiệu trưởng muốn giáo dục ra thế hệ tương lai có nhận thức tốt, giảm bớt tệ nạn trộm cắp tại Todoro, cải cách nơi này thành một địa điểm đáng sống.
Vì vậy, hiệu trưởng tuyệt đối không cho phép học sinh làm chuyện xấu, hình phạt nặng nhất là bị đuổi học.
Nếu bị đuổi học thì sẽ mất một nguồn thu nhập, nên nhóm thiếu niên này rất sợ Khuynh Diễm mách với hiệu trưởng.
Cô nghe xong thì ngẫm nghĩ một lúc, quyết định nói: "Dẫn tôi đến trường các cậu."
Thiếu niên lần nữa gào lên: "Chị ơi, đừng tố cáo chúng em mà! Chúng em không thể bị đuổi..."
"Im lặng!" Khuynh Diễm nhíu mày: "Còn khóc nữa thì tôi sẽ thật sự tố cáo các cậu đấy."
Thiếu niên ngẩn ra nhìn cô.
Nói vậy là cô không có ý định sẽ mách với hiệu trưởng sao?
Nhưng cô đến trường làm gì?
Hắn cảm thấy không ổn chút nào, vẫn nên sớm chuồn thì hơn.
Dĩ nhiên là Khuynh Diễm không đời nào để nhóm thiếu niên này chạy trốn, vì vậy bọn hắn chỉ có thể đau khổ cắn răng, dẫn cô tới trường học.
—
Ngôi trường sạch sẽ khang trang, kiến trúc cầu kỳ hoàn toàn khác biệt với những ngôi nhà cũ kỹ ở Todoro.
Trước cổng chính là một tấm bảng viết tên trường, Love and Light (Tình yêu và Ánh sáng).
Khuynh Diễm nhìn cái tên kia, im lặng một lúc lâu.
Người đặt nó hẳn là theo chủ nghĩa lý tưởng, muốn dùng tình yêu và ánh sáng giải cứu thế giới chăng?
"Chị...!chị ơi, có thể thả chúng em đi được chưa?" Thiếu niên rụt rè lên tiếng.
Khuynh Diễm cụp mắt nhìn hắn: "Cậu tên gì?"
Thiếu niên cảnh giác lùi lại: "Chị hỏi tên em để làm..."
"Charles!" Một chất giọng khỏe khoắn vang dội vọng đến, tiếp sau đó là người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đang từ xa chạy bay bay tới.
Ông mặc áo sơ mi bên trong, khoác áo gilet không tay bên ngoài, nhìn không giống tầng lớp thường dân.
"Charles, thầy đã dặn các con không được bắt nạt người mới tới, sao các con lại đứng trước cổng chặn đường vị tiểu thư này?" Người đàn ông nghiêm giọng khiển trách.
Thiếu niên chột dạ lắc đầu: "Không phải đâu hiệu trưởng, con chỉ đang dẫn đường cho chị ấy thôi..." Trước đó con cũng định cướp một chút, nhưng chuyện này con không thể nói.
Người đàn ông vẫn còn hơi ngờ vực, nhìn qua Khuynh Diễm cười hỏi: "Chào tiểu thư, tôi là hiệu trưởng của trường Love and Light.
Đây là học sinh trường tôi, bọn trẻ này ngày thường khá nghịch ngợm, không biết chúng có làm khó cô không?"
Khuynh Diễm tỏ vẻ suy tư: "Thật ra thì..."
Charles và nhóm bạn run cầm cập nắm tay nhau.
Đừng mà chị gái! Lúc nãy chị đã hứa không tố cáo tụi em mà!
Khuynh Diễm mỉm cười bổ sung: "...!Tôi nghĩ nên vào văn phòng bàn bạc."
Hiệu trưởng không khỏi thấy căng thẳng.
Chẳng lẽ bọn nhỏ này đã gây ra hậu quả nghiêm trọng, nên cô mới muốn tìm chỗ nói riêng?
Nhìn khuôn mặt tái mét đến sắp ngất xỉu của nhóm Charles, hiệu trưởng càng thêm tin vào suy đoán của chính mình, nhanh chóng mời Khuynh Diễm vào trong.
—
"Cô nói muốn trở thành giáo viên của trường Love and Light?" Hiệu trưởng có chút thở phào.
Thì ra không phải học sinh ông gây họa.
Khuynh Diễm nhàn nhạt gật đầu: "Đúng vậy."
Hiệu trưởng hắng giọng, nghiêm túc phỏng vấn: "Cô có thể cho tôi biết, lý do cô muốn trở thành giáo viên là gì không?"
Khuynh Diễm mở miệng liền phun: "Đây là sứ mệnh đời này của tôi."
Bởi nguyện vọng của nguyên chủ, và đặc biệt là vì tiểu ăn vạ.
Dựa theo bóng lưng mà cô nhìn thấy trên phố, Tịch Dạ ở thế giới này vẫn còn nhỏ tuổi.
Trang phục thuộc dạng nghèo khó, không thể là quý tộc được.
Mà ngôi trường Love and Light tập hợp toàn bộ trẻ con nhà thường dân, thay vì rà soát khắp Todoro, cô đến đây làm giáo viên sẽ tìm được hắn nhanh hơn.
Vì vậy, đây chính là sứ mệnh của cô!
Hiệu trưởng gật gù trước câu trả lời của Khuynh Diễm, nhưng sau khi hỏi đến sơ yếu lý lịch của cô, ông liền đổ mồ hôi hột: "Cô là con gái của Đại công tước xứ Moniz, bị đày đến đây vì tội phỉ báng hoàng tử?"
Với nhân phẩm thế này, thật sự không thích hợp làm giáo viên đâu cô gái trẻ!
"Không phải tôi phỉ báng hắn, mà tôi chỉ nói lên sự thật.
Hoàng gia không thích sự thật, vậy nên họ kết tội tôi." Khuynh Diễm dùng hai câu liền phủi sạch quan hệ.
Hiệu trưởng thử dò hỏi: "Cô đã nói sự thật gì?"
"Cũng không phải gì to tát." Khuynh Diễm nhún vai cười: "Tôi nói hoàng tử dụ dỗ quá nhiều phụ nữ, nên mới bị phù thủy bóng đêm ám."
Hiệu trưởng: "..." Cái này mà không to tát sao?
Cô bị đày đến đây ba năm là còn nhẹ đó! Người bình thường chắc đã bị tử hình luôn rồi!
Có điều...
"Tôi thích tinh thần chính trực của cô!" Hiệu trưởng bùng cháy nhiệt huyết nói: "Đám người hoàng gia đó chỉ biết cậy thế hiếp người! Tôi nhất định sẽ biến Todoro này thành nơi đáng sống hơn cả kinh đô bọn họ!"
Khuynh Diễm hơi suy tư, sau đó thẳng thắn nói: "Với tình trạng trộm cắp ngoài kia, thì ngày ông đạt được ước mơ vẫn còn xa lắm.
Nhưng nếu tôi là giáo viên ở đây, tôi sẽ giúp ông hiện thực hóa nó."
Hiệu trưởng hơi nhướng mày.
Người trẻ tuổi, đúng là rất tự tin nha!
"Cô có ma thuật không? Cô muốn giảng dạy bộ môn nào?"
"Tôi không có ma thuật." Khuynh Diễm nhớ lại sở trường của nguyên chủ: "Tôi biết cổ ngữ, thích hợp dạy Lịch sử pháp thuật."
Hiệu trưởng mở sổ ra ghi chép gì đó, nói rõ ràng: "Tiền lương và đãi ngộ của mọi người ở đây đều bình đẳng như nhau, tôi sẽ không vì cô là con gái Công tước mà nâng mức lương cô cao hơn người khác."
Khuynh Diễm xua tay: "Không sao, tiền lương không quan trọng, tôi đi làm vì đam mê thôi." Tiểu ăn vạ là đam mê của ta mà.
Hắc Khuyển: [...] Không biết nên thấy vinh hạnh thay đại nhân vật, hay bất hạnh thay ngôi trường này.
Hiệu trưởng rất hài lòng về câu trả lời của Khuynh Diễm, ông nói: "Thỉnh thoảng khi các giáo viên khác có việc đột xuất, sẽ cần người đứng lớp thay.
Ngoài Lịch sử pháp thuật, cô còn đảm đương được bộ môn nào khác không?"
"Những thứ liên quan đến đánh đấm đều có thể." Vấn đề này Khuynh Diễm vô cùng tự tin.
Hiệu trưởng nghĩ cô không có ma thuật, làm sao dạy đánh đấm?
Vì vậy ông đề nghị: "Tôi thấy cô thẳng thắn chính trực, lại có đam mê với nghề.
Cô nghĩ sao về việc giảng dạy môn Đạo đức?"
Khuynh Diễm trầm mặc ba giây, gật đầu: "Nếu ông muốn, thì có thể thôi."
Hắc Khuyển quăng bàn phím: [Xin cô hãy tha cho tương lai của bọn trẻ đi kí chủ!].