Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ


Sáng hôm sau, Khuynh Diễm đứng trước căn phòng trống rỗng, đã không còn nhìn thấy Mộ Ngôn bên trong.

Chăn nệm đều được xếp lại ngay ngắn, cũng chẳng biết hắn đã rời đi từ lúc nào.
Không đợi cô lên tiếng hỏi, thì Selina đã chủ động báo cáo: "Thưa tiểu thư, cậu ấy đi từ sáng sớm."
Khuynh Diễm bất mãn nhíu mày: "Ai cho cô để hắn đi?" Muốn đối đầu ta phải không?
Selina nêu rõ lý do: "Tiểu thư nói tôi không được làm khó cậu ấy, vì vậy khi cậu ấy muốn đi, tôi không đủ quyền ngăn cản."
"Tôi càng không thể gọi tiểu thư dậy hỏi ý kiến, vì cô đã nói dù trời có sập xuống, cũng không ai được làm phiền giấc ngủ của cô, nếu không..." Selina giơ tay lia ngang cổ.

Chém!
Khuynh Diễm: "..." Cho nên bây giờ là lỗi của ta?
Làm sao có thể?
Đây rõ ràng là người hầu các cô không làm tròn trách nhiệm!
Khuynh Diễm mỉm cười, nhưng ánh mắt lại rất hung: "Tôi không cần biết nguyên nhân, cô đã làm mất người của tôi, đền đi."
Biết ta vất vả thế nào mới tìm được hắn không?

Còn chưa kịp ôm ôm hôn hôn mà đã bị lạc mất!
Giờ ta có vào rừng Sương Mù, cũng chưa chắc hắn chịu ra gặp ta!
Đền đi! Không đền được ta đem cô đi luộc chung với con Cẩu Tặc!
Hắc Khuyển: [???] Chuyện này thì liên quan gì đến nó?!
Selina: "..." Chỉ là một tên sinh vật giống đực thôi, tiểu thư cần gì phải như vậy?
Bọn hắn đều không kẻ nào tốt đẹp, cô phải tin tôi, tránh xa giống đực ra!
Khuynh Diễm không cần biết.

Bây giờ lập tức đền tiểu ăn vạ cho ta!
"Này, cô biết tiểu thư và Selina đang làm gì không?" Người hầu ở xa tò mò thảo luận.
"Hai người họ nhìn nhau say đắm thế kia, chắc là… đang bày tỏ tình cảm đó."
"Cũng có thể lắm, bình thường tiểu thư thân thiết với Selina nhất mà."
Sau đó, các cô nữ hầu chợt nhìn thấy Khuynh Diễm và Selina nắm tay...!nắm tay là chi tiết phóng đại, kỳ thực chỉ đơn giản là cùng nhau ra ngoài.
"Thật ghen tị với Selina, chắc được tiểu thư dẫn đi dạo phố rồi!"
"Đúng vậy, tiểu thư luôn ưu ái cô ấy…"

Mộ Ngôn nghĩ có lẽ hắn thật sự là quái vật mang điềm xui xẻo như những gì mọi người luôn nhận định về hắn.
Bởi vì ông trời không bao giờ cho hắn hạnh phúc, mà không đòi lại từ hắn bất kỳ thứ gì.
Tối qua hắn vừa được ăn no ngủ ấm, thì ngay sáng nay hắn liền phải trả giá đắt!
Mộ Ngôn sợ có người bắt gặp mình trên phố, nên hắn đã tranh thủ rời khỏi chỗ của Khuynh Diễm từ rất sớm, để nhanh chóng trở về rừng Sương Mù.
Nhưng do tốc độ bước đi quá chậm, nên lúc hắn sắp tới được bìa rừng, thì trời cũng đã sáng hẳn, và chuyện tồi tệ nhất xảy ra… hắn bị Otis bắt giữ!
Theo thông tin thân phận, đến năm Mộ Ngôn mười sáu tuổi mới rơi vào tay Otis, nhưng vì sự xuất hiện của Khuynh Diễm, nên tuyến thời gian đã phát sinh biến đổi.
Otis vừa nhìn thấy Mộ Ngôn, đáy mắt hắn ta liền không giấu nổi tia điên cuồng phấn khích, như kẻ sát nhân sau bao vất vả cuối cùng cũng tìm lại được con mồi.
Hắn ta nhào đến chắn ngang đường, ngoác miệng cười to: "Quái vật tóc trắng, xem lần này ngươi có thể trốn đi đâu!"
Thân thể Mộ Ngôn không khống chế được run lên, ác mộng đau đớn lũ lượt kéo về.


Hắn thậm chí không còn sức bỏ chạy, bởi hắn biết mình ngờ nghệch chậm chạp, dù chạy cũng chẳng thoát nổi.
Tất cả những gì hắn có thể làm là cố gắng chịu đựng, chờ cho sự hành hạ này kết thúc.
Nhưng hắn vẫn thấy rất sợ…
Mộ Ngôn yếu ớt thu mình lại, tựa như con mèo nhỏ không đủ sức phản kháng, nép vào góc tối cầu nguyện kẻ xấu đừng làm hại mình.
Dáng vẻ run rẩy cam chịu này của hắn, đã khơi dậy bản tính bệnh hoạn của Otis, hắn ta vui vẻ vỗ tay cười phá lên.
Tiếng cười kia khiến người nghe cực kỳ khó chịu, bởi hắn không chỉ cười, mà là vừa cười vừa thét!
Tiếng gào chói tai như đâm thẳng vào màng nhĩ, âm thanh quái dị chát chúa, chẳng khác gì một tên tâm thần đang phát cơn điên.
Không chỉ Mộ Ngôn không chịu được, mà ngay cả người hầu bên cạnh Otis cũng phải cắn răng nhẫn nhịn, khống chế mình không đưa tay lên bịt chặt lỗ tai, vì sợ làm vậy sẽ chọc giận hắn.
Otis chộp lấy túi đựng dao găm, bên trong là những con dao sắc bén mà các thợ săn thường dùng để xẻ thịt thú hoang.
"Nghe cho kỹ đây, ta sẽ phóng dao về phía bên trái, ta cho ngươi mười giây để né qua phải." Otis lấy dao ra, cười khù khụ cảnh báo.
Đầu óc chậm chạp của Mộ Ngôn dần dần phản ứng...
Phập!
Lưỡi dao phóng về bên phải, cắm vào thân cây!
Mộ Ngôn né qua trái, bởi hắn đoán được Otis sẽ làm ngược lại những gì đã nói.
Dù có ngốc đến đâu, thì những ngày tháng bị giày vò hành hạ trước đây, cũng đủ để khiến Mộ Ngôn đoán đúng về tên bệnh hoạn này.
Nhưng nào ngờ khi hắn tránh được lưỡi dao, lại chọc cho Otis nổi cơn cuồng bạo!
Hắn ta rút ra một con dao khác, bước đến đẩy Mộ Ngôn ngã xuống đất, hai mắt trừng to quát: "Ngươi giỏi lắm! Bây giờ còn dám làm trái mệnh lệnh ta! Ai cho phép ngươi trốn đi suốt một năm qua? Ai cho phép ngươi láo xược như vậy?"
Otis túm cổ áo xách Mộ Ngôn dậy, đè dao đến hung hăng nói: "Ngươi không phân biệt nổi bên trái và bên phải sao? Được lắm! Bây giờ ta sẽ móc mắt ngươi, để về sau ngươi nhớ rõ bài học hôm nay!"

Mộ Ngôn vẫn ngây ngốc nhìn lưỡi dao sắc bén lập lòe ngay trước mắt mình, thứ đầu nhọn lạnh băng bất cứ lúc nào cũng có thể đâm thủng con ngươi hắn.
Nhưng hắn thậm chí không đủ sức khóc lóc van xin, bởi mỗi lần nỗi sợ bao trùm tâm trí, thì chức năng cơ thể hắn đều ngừng hoạt động, khiến tốc độ phản ứng càng chậm chạp hơn.
Chỉ có cảm giác là rõ ràng nhất, hắn đang thấy rất sợ hãi, và còn cả mờ mịt đáng thương.
Hắn không biết tại sao mình lại bị đối xử thế này, là vì hắn có vẻ ngoài khác với mọi người sao?
Màu trắng là màu sạch sẽ thuần khiết, nhưng hình như chẳng ai thích nó cả, vậy nên cũng chẳng ai thích hắn.
Mẫu thân chưa từng bế hắn, phụ thân vứt bỏ hắn, dân làng xua đuổi hắn, chủ thuyền buôn lừa tiền hắn, và cả kẻ xấu ức hiếp hắn...
Là vì hắn xấu xí quái dị, là vì hắn ngốc nghếch chậm chạp, nên hắn không xứng được mọi người đối xử tốt sao?
Trong tâm trí Mộ Ngôn chợt hiện lên hình ảnh một cô gái, cô là người đầu tiên ôm hắn, cho hắn thức ăn ngon, đem chăn ấm áp đắp lên người hắn.
Cô còn cười với hắn nữa, nụ cười đó thật dịu dàng xinh đẹp.
Nếu mắt hắn mù rồi, thì sau này hắn sẽ không thể nhìn thấy cô.
Mộ Ngôn chậm chạp lên tiếng, nói với Otis: "Có thể...!để lại...!cho tôi...! một con mắt...!không?" Hắn muốn nhìn nụ cười của cô, nhưng hắn cũng không rõ đời này mình có còn cơ hội gặp lại cô không nữa.
"Cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi à?" Otis xoay xoay lưỡi dao, ngoác miệng phách lối ra lệnh: "Vậy ngươi quỳ gối cầu xin ta, ta sẽ rộng lòng chừa lại cho ngươi một con mắt!"
Mộ Ngôn bị quăng ngã xuống, Otis chỉ tay quát to: "Quỳ ngay cho ta!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận