Lịch quay hôm nay của Khuynh Diễm kết thúc sớm hơn dự kiến.
Cô vốn định về nhà nghỉ ngơi, nhưng Diêm Túc lại chợt gọi điện hẹn cô ra bến tàu.
Khuynh Diễm nghi ngờ nhìn đồng hồ.
Chỉ mới hai giờ chiều, chưa đến giờ tan tầm của Diêm thị.
Tại sao tiểu ăn vạ lại ở bến tàu?
Giọng nói hắn còn lắp bắp mập mờ như vậy, chẳng lẽ… bị bắt cóc?
Tên khốn nào dám động đến bảo bối của cô!
Khuynh Diễm đằng đằng sát khí xắn tay áo đi đánh người.
Nhưng khi đến nơi lại không thấy Diêm Túc, mà chỉ có trợ lý nháy nháy mắt nói: "Nếu cô muốn gặp Diêm tổng, vậy thì theo tôi.
Cô nhớ chuẩn bị tinh thần cho sự kiện tiếp theo đấy!"
Nhìn vẻ mặt gian xảo của trợ lý, Khuynh Diễm liền diễn giải thành…
—— "Nếu cô không theo tôi, đời này cô đừng mong gặp lại Diêm tổng!"
—— "Chuẩn bị tinh thần đi, xem tiếp theo tôi sẽ hành hạ Diêm tổng thế nào! Ha ha ha!"
Trợ lý suýt nữa bị ném luôn xuống biển.
Hắn hoảng sợ ôm chặt cột thuyền, mếu máo khóc không thành tiếng.
Diêm tổng, cứu mạng!!
Vợ ngài tự dưng lại phát bệnh rồi!
Trợ lý dùng toàn bộ sức mạnh trái tim và tinh thần, mới thuyết phục được Khuynh Diễm phóng hạ đồ đao, theo hắn ra biển.
Sau khoảng ba giờ di chuyển, du thuyền chầm chậm ghé vào một hòn đảo.
Cảnh sắc nơi đây ôn hòa lại xinh đẹp, làn nước xanh biếc vỗ về ôm lấy bờ cát, thấp thoáng dưới ánh nắng chiều vàng nhạt, có một người đang yên lặng đưa mắt ngóng trông cô.
Khuynh Diễm vừa nhìn thấy hắn, liền bước nhanh đến xem hắn có bị thương không.
Sắc mặt cô tức khắc tối xuống: "Sao anh lại lạnh thế này, anh ngồi đây bao lâu rồi? Muốn bị ốm ăn vạ em đúng không?"
Bình thường Diêm Túc chắc chắn sẽ xù lông giãy giụa, nhưng hôm nay hắn lại ngoan ngoãn cười: "Không có ăn vạ, anh chỉ muốn chờ em."
Giọng nói dịu dàng của hắn hòa trong tiếng sóng vỗ rì rào, Khuynh Diễm chợt nghĩ, đây là âm thanh êm ái nhất mà cô được nghe trong những năm tháng dài mờ mịt của đời mình.
Cô biết, Tịch Dạ luôn chờ đợi cô.
Khuynh Diễm cúi xuống chủ động ôm hắn, chóp mũi cô tràn ngập mùi hương thanh mát dễ chịu.
Hôm nay Diêm Túc mặc áo sơ mi trắng, trái ngược với tây trang tối màu thường ngày.
Khí chất ít đi mấy phần cứng nhắc khó gần, thay vào đó là trong trẻo tươi sáng, mang nét đặc trưng cố hữu của Tịch Dạ.
Khuynh Diễm không nhịn được muốn cưng chiều hắn: "Em ôm anh vào trong tránh gió."
"Khoan… khoan đã!" Không biết vì sao Diêm Túc lại bắt đầu lắp bắp: "Anh… Chúng ta… qua bên kia trước."
Khuynh Diễm híp mắt.
Tiểu ăn vạ quái quái nha!
"Anh đang có âm mưu gì đúng không?"
Mật ngọt chết ruồi, thiêu thân tìm lửa, tiểu ăn vạ muốn dùng mỹ nam kế đào hố ta!
"Âm… âm mưu ở đâu? Làm… làm gì có!" Diêm Túc chột dạ nhảy dựng.
Khuynh Diễm ồ một tiếng, sau đó ôm hắn đi về hướng ngược lại.
Vừa nhìn liền biết bên kia có bẫy, còn lâu ta mới nhảy vào.
Trừ khi ta là Trư Bát Giới, đam mê mỹ sắc đến đầu óc mụ mị.
Mười phút sau.
Cánh môi Diêm Túc ửng đỏ, hai tay ôm cổ Khuynh Diễm, được cô bế qua khu vực bên kia.
Lang Tinh: […] Cuối cùng vẫn làm Trư Bát Giới.
Khuynh Diễm bày tỏ, không phải cô thiếu nghị lực, mà do tiểu ăn vạ quá mê người.
Chứ thật ra tâm tính cô cực kỳ kiên định!
Trong lúc Khuynh Diễm suy nghĩ, khung cảnh nơi xa đã chầm chậm hiện ra trước mắt cô.
Cánh cổng kết bằng những đóa hoa hồng sắc màu rực rỡ, bờ cát phía sau được vô số viên sỏi lấp lánh trải thành lối đi.
Không rõ sỏi kia xuất xứ từ đâu, mà phản chiếu ánh nắng mặt trời vô cùng xinh đẹp.
Tia sáng chói lóa hoa lệ, khiến lụa trắng nhẹ bay ở cuối đường hư ảo như tiên cảnh chốn bồng lai.
Chờ khi Khuynh Diễm đến gần, cô mới phát hiện sỏi cái gì mà sỏi, đó rõ ràng là… đá quý nguyên chất.
Kim cương!
Hồng ngọc!
Sapphire!
Ngọc lục bảo!
Phỉ thúy!
Muốn ngất xỉu!
Tiểu ăn vạ đã xa xỉ đến mức đem kim cương đi lót đường, ngày sau về Bách Linh Giới cô chắc chắn tán gia bại sản vì nuôi hắn!
Diêm Túc khẽ kéo góc áo cô: "Em thích cách trang trí này không?"
Khuynh Diễm vốn định khuyên hắn đừng quá hoang phí, nhưng nhìn ánh mắt đầy chờ mong của hắn, cô liền không nói thành lời.
Hắn lúc này cứ như bé nhím yếu ớt đang chờ cô vuốt ve khen ngợi.
Dù biết chạm vào gai nhọn sẽ chảy máu, cô cũng không nỡ khước từ.
Khuynh Diễm cắn lưỡi khen: "Lấy đá quý lót đường, rất đẹp, tiểu ăn vạ có mắt nhìn."
Cánh môi Diêm Túc cong lên tự hào.
Đương nhiên rồi, mỗi vật ở đây đều do hắn chính tay lựa chọn mà.
Chợt Khuynh Diễm nhìn quanh hỏi: "Anh rải đá quý như vậy, không sợ gặp ăn cướp à?"
Diêm Túc tự tin nói: "Hòn đảo này là sản nghiệp của anh, sẽ không…"
Đoàng!
Tiếng súng đột ngột nổ vang, đội quân ăn cướp từ trong rừng rậm xông đến.
Diêm Túc: "…"
Khuynh Diễm: "…"
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Âm thanh súng đạn dồn dập hỗn loạn, các vệ sĩ vội vàng chạy tới ứng cứu.
Nhưng hỏa lực từ đối phương quá lớn, dường như bọn chúng là nhóm bắn tỉa chuyên nghiệp.
Đội hình chúng phối hợp rất ăn ý, cố tình tách Diêm Túc ra khỏi vòng bảo vệ.
Mỗi viên đạn công kích, đều điên cuồng liều chết đoạt mạng Diêm Túc!
Đáy mắt Khuynh Diễm tối xuống, cô ôm chặt hắn trong lòng mình, nhanh chóng nấp sau bức tượng đá.
Diêm Túc lay cánh tay cô, lo lắng nhắc nhở: "Diễm Diễm, cẩn thận bên..."
Ầm ầm!
Lời còn chưa dứt, Khuynh Diễm đã ôm hắn nhào về bãi cát phía trước.
Tượng đá sau lưng trong phút chốc nổ thành mảnh vụn.
Là lựu đạn!
Bọn chúng còn có lựu đạn!
Diêm Túc mất bình tĩnh nhìn xuống đôi chân mình, cảm giác bất lực tê tái tràn khắp đáy lòng hắn.
Chân hắn không thể bước đi, hắn chỉ là gánh nặng liên lụy cô.
Diêm Túc quyết tâm đẩy cô ra: "Em mau chạy đi, mặc kệ anh! Ở đây có vệ sĩ, họ sẽ bảo vệ anh."
Khuynh Diễm bực bội siết hắn lại: "Anh an phận cho em.
Còn dám ồn ào, tin em lập tức ném anh xuống biển không?"
Diêm Túc ủy khuất im thin thít: "…"
Khuynh Diễm chẳng thông báo trước đã đưa tay che ngang mắt hắn, tầm nhìn bị cản trở khiến Diêm Túc không thể quan sát xung quanh.
Hắn chỉ cảm nhận được luồng khí nóng dữ tợn ập đến, nỗi sợ hãi khủng khiếp đột ngột cuộn trào, cơn ác mộng thời thơ ấu đè nặng tâm trí hắn.
Lửa!
Là lửa!
Cha hắn đã chết trong biển lửa!
Khuynh Diễm nhẹ giọng trấn an: "Đừng sợ, có em ở đây, tiểu ăn vạ sẽ không sao."
Bên tai liên tục vang lên tiếng súng nổ, xung quanh là biển lửa ngùn ngụt cháy, nhưng cõi lòng Diêm Túc lại bình tĩnh đến kỳ lạ.
Hắn im lặng dựa vào Khuynh Diễm, nhịp thở hỗn loạn dần trở nên ổn định.
Hóa ra, cái chết cũng không đáng sợ như hắn tưởng tượng.
Kiếp này được gặp gỡ cô, ở bên cô, ra đi cùng cô, hắn đã chẳng còn điều gì nuối tiếc…
Khoan đã!
Còn một chuyện!
"Cầu hôn! Anh vẫn chưa cầu hôn!" Diêm Túc vội vàng mò tìm hộp nhẫn, gấp gáp đến lời nói rối tung: "Anh thích Diễm Diễm, em… em gả cho anh! Đeo...!em đeo nhẫn vào nhanh lên!"
Khuynh Diễm chớp mắt ngạc nhiên.
Tiểu ăn vạ cầu hôn?
Nhưng sai kịch bản rồi nha!
Lời thoại còn thiếu chuyên nghiệp nữa.
Cô đột ngột đưa tay đoạt hộp nhẫn, trịnh trọng nói: "Gả cho em, em sẽ vĩnh viễn đối tốt với anh, đời đời kiếp kiếp chỉ có một mình anh.
Tiểu ăn vạ đồng ý làm vợ em nhé?"
Diêm Túc: "..." Không đúng! Sắp chết rồi mà cô còn giành vai nam chính của hắn!
Ầm ầm!
Âm thanh bom đạn bao vây khiến đáy lòng Diêm Túc hoảng hốt.
Không còn thời gian nữa!
"Đồng ý, anh đồng ý!" Hắn liên tục gật gật đầu: "Em đeo nhẫn vào! Đeo nhanh lên đi!"
Khuynh Diễm bị thúc giục đến rối rắm theo, cô nhét nhét nhẫn vào ngón tay hắn nhưng không qua được.
"Tại sao không vừa? Rõ ràng anh đã chọn rất kỹ…" Diêm Túc chợt dừng lại kêu to: "Trời ơi! Chiếc nhẫn đó là của em, sao em lấy nó đeo cho anh? Chiếc bên trái mới là của anh!"
Khuynh Diễm: "…" Lần đầu cầu hôn, ta chưa có kinh nghiệm.
Cô trấn tĩnh đổi lại, cuối cùng nhẫn bạc cũng vừa vặn đeo vào tay Diêm Túc, như sợi dây định mệnh vừa cột chặt hắn bên cô.
Đôi mắt vốn luôn vô cảm của Khuynh Diễm chậm rãi lan ra gợn sóng dịu dàng, cô khẽ cười, hôn nhẹ môi hắn: "Từ nay tiểu ăn vạ đã là vợ em."
Diêm Túc muốn nhắc nhở, hắn là chồng, không phải vợ.
Chỉ là hắn nghĩ, cả hai đã sắp chết, hắn không cần đôi co chuyện nhỏ nhặt này.
Ở khoảnh khắc cuối đời, có thể làm cô hạnh phúc, hắn đã rất mãn nguyện.
Nhưng tương lai khi trở về thế giới thực, Tịch Dạ lại hận không tìm được cỗ máy thời gian xuyên đến mắng cho Diêm Túc tỉnh ngộ!
Nhỏ nhặt?
Đây mà là chuyện nhỏ nhặt?!
Một lần rộng lượng nhường nhịn, nửa đời còn lại liền mất luôn danh phận làm chồng!.