Ngọn lửa cháy lớn mãnh liệt vây quanh Khuynh Diễm và Diêm Túc, cản trở tầm nhìn khiến những kẻ bên ngoài không xác định được vị trí tấn công.
Họ nghĩ chỉ cần bắn loạn vào biển lửa, chắc chắn sẽ giết được người.
Nhưng họ không biết, tất cả các viên đạn bay tới đều đã bị thứ đỏ rực kia nuốt chửng.
Lửa hăng say nhảy múa trong gió biển, ríu rít reo vang âm thanh mà chỉ một mình Khuynh Diễm nghe thấy…
Xem kìa xem kìa, chủ nhân đang cầu hôn tiểu nương tử!
Đồng ý rồi đồng ý rồi, tiểu nương tử đã bị lừa gả đến Bách Linh!
Mất mặt quá mất mặt quá, chủ nhân vào thời khắc quan trọng lại đeo nhầm nhẫn!!
Khuynh Diễm hung hăng liếc qua, âm thanh ồn ào lập tức im bặt.
Lửa đỏ ủy khuất run run...!Ta không nói gì cả, không nói gì cả, chủ nhân vĩnh viễn là Đại Vương đẹp trai nhất Bách Linh!
—
Diêm Túc ngồi trong căn nhà cạnh bờ biển, tâm trạng vẫn chưa ổn định sau biến cố vừa xảy ra.
Nếu ban đầu hắn còn nghĩ lửa là thứ rất đáng sợ, thì bây giờ hắn chỉ thấy ngờ vực.
Nó xuất hiện quá đúng lúc, cản trở khiến kẻ địch không thể tấn công hắn.
Chờ khi đội cảnh vệ của hắn đảo ngược tình thế, bắt giữ đám người đột nhập, nó liền vô tung vô ảnh biến mất.
Từ đầu đến cuối, lửa cứ như đang bảo vệ hắn…
"Diêm tổng." Trợ lý gõ cửa tiến vào, sắc mặt nghiêm trọng: "Bọn cướp trúng độc quá nặng, bác sĩ đã cố gắng điều trị nhưng không cứu chữa được..."
Diêm Túc nhíu mày: "Bọn chúng không phải cướp, mà là sát thủ."
Trợ lý kinh ngạc mở to mắt.
Sát thủ?
Không ngờ lại có sát thủ dám tấn công Diêm tổng ngay địa bàn của ngài!
Hòn đảo này có hình thế rất đặc biệt, còn bố trí cạm bẫy khắp nơi.
Những kẻ tự tiện đột nhập, không một ai đủ khả năng trốn thoát.
Hắn tưởng đám người này tới để cướp bóc, còn cho rằng chúng ngu xuẩn.
Vậy mà không ngờ, chúng là tới đồng quy vu tận!
Trợ lý nghĩ mà kinh sợ, nhưng Diêm Túc ngược lại rất bình tĩnh.
Từ khi đám người kia nổ súng, hắn đã đoán được chúng không phải cướp.
Nếu là cướp, chắc chắn sẽ cố kỵ không dám làm hỏng đá quý.
Còn đằng này chúng bất chấp bắn vỡ tất cả, chỉ chăm chăm đoạt mạng hắn, thậm chí không tiếc nuốt thuốc độc tự sát để cắt đứt manh mối.
Bày ra trận địa lớn như vậy, hôm nay không giết được hắn, kẻ chủ mưu nhất định sẽ không chịu dừng tay…
Diêm Túc áy náy nhìn qua người bên cạnh: "Xin lỗi Diễm Diễm, là anh làm liên lụy em.
Anh đảm bảo, sau này dù phải hy sinh tính mạng mình, anh cũng bằng mọi giá bảo vệ em!"
Khuynh Diễm đang im lặng suy nghĩ, nhưng nghe đến đây, ánh mắt cô liền hung lên.
Hy sinh tính mạng cái gì? Ai cho hy sinh mà hy sinh!
Ta vẫn chưa hỏi tội mi, lúc bị súng bắn, mi lại dám xua đuổi ta, kêu ta bỏ chạy trước.
Bây giờ còn mở miệng đòi chết vì ta?
Tội chồng thêm tội, tiểu ăn vạ nhất định phải bị phạt nặng!
Khuynh Diễm khoát tay ra hiệu trợ lý rời khỏi phòng, cô cần không gian riêng tư để thi hành gia pháp.
Nhưng việc này lọt vào mắt trợ lý, lại chính là… cô bị Diêm Túc làm cho cảm động sắp khóc rồi!
Vì vậy mới muốn đóng cửa làm nũng với chồng.
Vừa trải qua trận súng đạn ngàn cân treo sợi tóc, trợ lý không có nhu cầu lại nuốt thêm thức ăn chó, hắn nhanh chóng tạm biệt rời đi.
Khuynh Diễm chậm rãi đứng dậy khóa trái cửa, Diêm Túc nhìn biểu hiện này liền mơ hồ đoán được cô định làm gì hắn.
Nhưng hắn chẳng những không xấu hổ, mà đáy lòng còn chờ mong tự hỏi… Hôm nay mình sẽ bị phạt theo kiểu nào? Trói trên giường, sô pha, hay phòng tắm?
Khuynh Diễm cúi người đối diện hắn, chống tay ép hắn dựa sát vào góc nhỏ, ngữ khí cô ẩn ẩn uy hiếp: "Tiểu ăn vạ đã biết sai chưa?"
Diêm Túc hơi mất tập trung, hiện tại hắn chỉ muốn nói, cô có thể… có thể hành động nhanh hơn không?
Bỏ qua đoạn hội thoại này đi.
Khuynh Diễm nhíu mày: "Không được thất thần, mau trả lời em."
Diêm Túc lùi về sau, khẩu thị tâm phi giãy giụa: "Em cách xa anh một chút, đừng dựa gần quá, anh… ưm…"
Đôi môi mềm mại bất ngờ bị tập kích, những lời hắn định thốt ra đều biến thành âm thanh hừ hừ nhẹ than, không thể phân rõ là tiếng kêu thoải mái hay bất mãn.
Nụ hôn của Khuynh Diễm lấn át cường đại, cô muốn thông qua cách này để dạy dỗ Diêm Túc, không cho hắn đẩy cô đi.
Nhưng cô lại không biết, tiểu ăn vạ của cô đã sớm thành tiểu hư hỏng, hắn chẳng rút ra bài học gì ngoài chiêu trò lôi kéo cô.
Bàn tay hắn làm như vô ý nới lỏng cúc áo mình, để lộ vùng da trắng nõn trước ngực, những dấu hôn ửng đỏ lưu lại từ đêm qua bỗng trở nên cực kỳ bắt mắt, chính là tín hiệu xúi giục Khuynh Diễm mau mau phạm tội.
Quả nhiên, ánh mắt cô lập tức tối xuống, vòng tay ôm hắn cũng bắt đầu siết chặt.
Diêm Túc mím môi che giấu nụ cười.
Chẳng qua là chân hắn không thể cử động nên hắn mới nằm dưới thôi, chứ kỳ thực mấy chuyện này đều do hắn làm chủ!
Câu dẫn cô là sở trường của hắn!
Khuynh Diễm ấn hắn xuống giường.
Tiểu ăn vạ càng ngày càng hư, làm sai không chịu nhận lỗi mà còn cởi áo dụ dỗ người.
Tới, xem lát nữa anh có khóc xin tha thứ không!
——
Cạch.
Cánh cửa gỗ mở ra, người đàn ông trẻ tuổi bước vào.
Hắn mặc tây trang đen, khuôn mặt cương nghị anh tuấn, đôi mắt sắc bén như chim ưng.
Vừa nhìn thấy hắn, cô gái bên trong lập tức đứng dậy, giọng nói không giấu được run rẩy: "Thẩm...!Thẩm gia."
Người đàn ông giơ tay ra lệnh: "Tiểu Điềm Điềm, qua đây."
Đáy mắt cô ta hiện rõ ý chống cự, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng ép mình đi tới.
Khi khoảng cách chỉ còn một cánh tay, người đàn ông liền kéo mạnh cô ta ngã vào lòng hắn, cười nhạo hỏi: "Thế nào? Đã chủ động đến tìm tôi, còn muốn tỏ ra kiêu ngạo?"
"Không...!không phải, Thẩm gia hiểu lầm rồi." Hà Điềm Điềm siết chặt góc áo, sợ hãi nói: "Tôi...!chỉ là hôm nay thân thể tôi không tiện."
Người đàn ông mân mê sợi tóc cô ta, đôi mắt lóe lên tia sắc bén: "Tiểu Điềm Điềm, nếu đã chấp nhận giao dịch, vậy cô nên hiểu rõ đạo lý.
Đã có qua thì phải có lại.
Tôi giúp cô giết Kiều Khuynh Diễm, bây giờ cô không muốn báo đáp tôi?"
Hà Điềm Điềm lập tức run lên.
Cô hiểu mình phải trả giá cho hắn, nhưng cô thật sự sợ tên điên này!
Hắn là Thẩm Phong, ông trùm nắm giữ hầu hết thế lực hắc đạo tại Lộc Thành.
Trước đây, là hắn đã giúp cô quay về Hà gia.
Hắn còn mượn tay ông bà Hà để hạ thuốc Diêm Túc, rồi sai thủ hạ đẩy người ngã lầu, đổ tội cho Kiều Khuynh Diễm.
Thẩm Phong nói, Hà Điềm Điềm cô là người phụ nữ mà hắn nhìn trúng.
Nhưng Hà gia có hôn ước với Diêm gia, chứng tỏ Diêm Túc muốn cướp đồ vật của hắn, vì vậy hắn mới cố ý báo thù.
Hà Điềm Điềm chỉ cảm thấy, Thẩm Phong là một tên điên!
Hắn nói yêu cô, nhưng những gì hắn làm là hành hạ tinh thần cô, lăng nhục thể xác cô, hủy hoại hy vọng sống của cô, để cô phải khuất phục dựa vào hắn.
Thậm chí khi biết cô bị uy hiếp tống tiền, hắn còn vui sướng chờ cô túng thiếu đến hèn mọn cầu xin hắn, để hắn được dịp đả kích lòng tự trọng của cô.
Nhưng Thẩm Phong càng đối xử tệ với cô, thì cô lại càng oán hận Kiều Khuynh Diễm!
Nếu không phải vì muốn báo thù cô ta, cô đâu cần rơi vào kết cục này!
Nhìn thấy Hà Điềm Điềm im lặng, cơn ghen điên cuồng lập tức trào dâng dưới đáy lòng Thẩm Phong: "Tại sao cô thất thần? Cô lại đang nghĩ đến tên họ Diêm kia? Đừng tưởng tôi không biết, cô muốn tôi xử lý Kiều Khuynh Diễm, là để cô cao chạy xa bay với Diêm Túc!"
"Nhưng tôi đã giết hắn rồi! Tôi đã phái rất nhiều người đi giết hắn! Hà Điềm Điềm, đời này cô chỉ có thể thuộc về Thẩm Phong tôi!"
Diêm Túc vĩnh viễn là kẻ thua cuộc, hắn sẽ không bao giờ cướp được cô!.