Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ


[Kiều Khuynh Diễm, tôi cho cô một cơ hội, nếu cô thành khẩn cầu xin, tôi sẽ cân nhắc bỏ qua cho tên phế nhân này!] Hà Điềm Điềm tiếp tục gửi thêm tin nhắn.
Trước kia cô ta bị uy hiếp tống tiền, mỗi ngày đều sống trong sợ hãi.
Hiện tại đã tìm được cơ hội báo thù, cô ta nhất định phải khiến Khuynh Diễm biết thế nào là tận cùng đau khổ!
Hà Điềm Điềm đắc ý chờ đợi, nhưng mãi mà vẫn không thấy bất kỳ lời phản hồi nào.
Theo lẽ thường, đáng lý Khuynh Diễm phải lo sợ gọi tới thương lượng, hoặc ít nhất cũng trả lời tin nhắn.
Sao có thể im lặng thế này?
Hà Điềm Điềm còn tưởng điện thoại mình có vấn đề, nhưng sau khi kiểm tra thì thấy tín hiệu hoàn toàn ổn định.
Vậy tại sao Khuynh Diễm không liên lạc?
Lẽ nào… những bài đăng tình cảm trên mạng xã hội chỉ là hoa ngôn xảo ngữ lấy lòng Diêm Túc, lừa gạt đào mỏ hắn, chứ cô không hề yêu hắn?
Không uy hiếp được Khuynh Diễm, vậy rốt cuộc cô ta bắt cóc tên đàn ông này làm gì?
Một tên quái nhân mặt mũi ghê tởm, thân thể tàn phế như hắn, có tặng miễn phí thì Hà Điềm Điềm cô đây cũng chẳng cần!
Ngủ với hắn chỉ hạ thấp giá trị bản thân!
Hà Điềm Điềm chợt khựng lại, đáy lòng ngờ vực.
Không đúng.
Kiều Khuynh Diễm rất gian xảo, biết đâu chỉ đang giả vờ im lặng?
Hay là bây giờ cởi hết quần áo hắn, sau đó chụp ảnh khỏa thân gửi đi, xem cô có thể tiếp tục bình tĩnh không?
Đáy mắt Hà Điềm Điềm lóe lên toan tính độc ác, bàn tay giật mạnh cổ áo Diêm Túc…
Rầm!

Cánh cửa đột ngột bị đạp mở tung!
Âm thanh vang lên khiến hành động của Hà Điềm Điềm gián đoạn.
Vừa quay đầu nhìn lại, sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt, giọng nói mất kiểm soát phát run: "Thẩm… Thẩm gia… sao… sao anh…"
Sao hắn có thể về vào lúc này?
Không… Hắn sẽ giết cô mất!
Thẩm Phong giương nụ cười lạnh thấu xương, ánh mắt sắc bén như muốn lóc da xẻ thịt: "Vừa nghe tôi ra nước ngoài công tác, cô liền gấp không chờ nổi kéo đàn ông lên giường! Nếu tôi không trở về, làm sao nhìn thấy một màn đặc sắc này?"
"Không… không phải! Thẩm gia, anh nghe tôi giải thích! Tôi chỉ đang… A!"
Ầm!
Thân thể Hà Điềm Điềm đập mạnh vào tường, cổ họng bị bóp chặt đến không thở nổi.
Thẩm Phong dồn sức siết cổ cô ta, hai mắt hắn vằn vện tơ máu: "Tôi ghét nhất dùng đồ không sạch sẽ! Tôi đã nói với cô rất nhiều lần, tôi ghét nhất dùng đồ không sạch sẽ! Tại sao cô cứ khiêu khích tôi!"
"Cô muốn trở nên bẩn thỉu? Được! Tôi cho cô xuống địa ngục! Để đến lúc chết cô vẫn là của tôi!"
"Không… Thẩm… gia…" Hà Điềm Điềm lắc đầu giãy giụa, giọng nói ngạt thở đứt quãng: "Đừng… tôi… không…"
Cô không muốn chết!
Khó khăn lắm cô mới được trọng sinh, cô còn chưa thành diễn viên nổi tiếng, còn chưa hưởng thụ đỉnh cao vinh quang, còn chưa nhìn thấy Kiều Khuynh Diễm thân bại danh liệt!
Cô không thể chết! Không thể chết thế này!
Ánh sáng trước mắt mờ dần, dưỡng khí bị bòn rút cạn kiệt, Hà Điềm Điềm gần như đã cảm nhận được cái chết đang bao trùm mình…
Đột ngột, Thẩm Phong ném mạnh cô ta xuống!
Không khí ào ạt tràn vào phổi khiến Hà Điềm Điềm sợ đến khóc thành tiếng.


Người đàn ông này chính là ác thú, hắn thật sự muốn giết cô!
"Chết thì quá đơn giản." Thẩm Phong nghiến răng ra lệnh: "Mang cô ta và tên họ Diêm xuống tầng hầm, tôi sẽ dạy chúng biết thế nào là trả giá khi phản bội tôi!"

Khuynh Diễm đứng giữa đường lớn, đồng hồ điện tử trên tay ẩn hiện chấm đỏ chập chờn.
Đây là hệ thống định vị, kết nối với viên đạn lần trước cô bắn lên người Hà Điềm Điềm.
Vốn định dùng nó để hốt gọn hang ổ kẻ chủ mưu, bây giờ lại trùng hợp giúp ích cho việc tìm kiếm Diêm Túc.
Nhưng khốn kiếp, sự cố đột nhiên phát sinh!
Vừa rồi nó vẫn hoạt động ổn định, đến thời điểm cần thiết nhất liền mất tín hiệu!
[Là hệ thống chủ giở trò, chắc chắn nó đang ở gần nữ chính.

Nó cố ý cản trở cô cứu người.]
Lang Tinh nỗ lực tìm cách: [Ta không đấu nổi công nghệ cao của hệ thống chủ, chỉ có thể khoanh vùng bán kính hai trăm mét.

Trừ khi nó xuất hiện trước mặt ta, ta mới bắt được chính xác vị trí nó.]
Tuy bán kính hai trăm mét không phải phạm vi quá lớn, nhưng khu vực này đều là nhà cao tầng, muốn lục soát từng căn phòng trong từng tòa nhà, sẽ cần rất nhiều thời gian.
Khuynh Diễm biết Hà Điềm Điềm cố ý chọc giận cô, chứ cô ta không yêu thích Diêm Túc.
Chỉ cần cô giả vờ mặc kệ, có lẽ cô ta sẽ không xâm phạm hắn.
Nhưng đây chỉ là kế sách tạm bợ, thời gian càng kéo dài, sẽ càng dễ phát sinh biến cố.

Đáy lòng Khuynh Diễm nóng như lửa đốt, khoảnh khắc Mộ Ngôn mất đi hơi thở lại hiện về ám ảnh tâm trí cô.
Cái chết của hắn cứ như một minh chứng rõ ràng, dù cô cố gắng đến đâu cũng không thể bảo vệ Tịch Dạ.
Kết quả cuối cùng luôn là sinh ly tử biệt, một người tiễn một người ra đi.
Áo khoác của Diêm Túc vắt trên cánh tay cô, dường như hắn đang yếu ớt dựa vào cô.
Trước khi vào phòng họp, hắn đã mỉm cười hứa sẽ sớm quay lại, nhưng nếu hắn cũng như Mộ Ngôn…
Khuynh Diễm chợt nhắm mắt định thần, không thể mất bình tĩnh.
Đây là mục đích của bọn chúng, khiến cô vì Tịch Dạ mà sinh tâm ma.
Lão già luôn nói, cô là tiểu nha đầu thông minh nhất Bách Linh Giới, không chuyện gì là cô không thể giải quyết.
Nếu vậy, cô tất nhiên bảo vệ được Tịch Dạ!
Còn tâm ma?
Để xem bọn chúng có sống được tới thời điểm tâm ma này ra đời không!

Dưới tầng hầm tối tăm ẩm thấp, tiếng roi quất vào da thịt không ngừng chan chát vang lên, âm thanh hung tàn khiến người nghe khiếp sợ.
Hà Điềm Điềm quỳ trên nền gạch đọng nước, hai mắt bị ép mở to chứng kiến tràng cảnh tra tấn dã man trước mặt.
Thuốc mê ngấm quá sâu khiến Diêm Túc không thể tỉnh dậy, Thẩm Phong lại không đủ kiên nhẫn chờ đợi, vì vậy trực tiếp treo người lên đánh.
Dọc theo thân roi đính đầy gai nhọn bằng sắt, mỗi nhát quất xuống đều đâm vào da thịt Diêm Túc, cào ra những đường máu tươi dữ tợn.
Áo sơ mi hắn đã sớm rách nát, nửa người trên như ngâm trong bể máu.

Đầu mày hắn đau đớn nhíu chặt, nhưng ý thức vẫn chưa thể phục hồi.
Thẩm Phong điên cuồng quất roi xuống, trút toàn bộ cơn thịnh nộ lên người Diêm Túc.
Hắn không nỡ đánh Hà Điềm Điềm, nên hắn muốn dùng cách này để khiến cô ta khắc sâu ghi nhớ.


Nếu lần sau còn phản bội hắn, thì đây chính là hình phạt dành cho cô ta!
Bất chợt, Thẩm Phong nhìn đến mặt nạ của Diêm Túc, hắn thô bạo giơ tay giật xuống.
Phải lột trần dáng vẻ xấu xí của tên quái nhân này, để Hà Điềm Điềm ám ảnh cả đời!
Keng!
Kim loại va lên nền đất, động tác của Thẩm Phong lập tức cứng lại.
Ngay cả Hà Điềm Điềm cũng từ khiếp sợ chuyển sang sửng sốt.
Sao… sao có thể như vậy?
Ai cũng nói khuôn mặt tên họ Diêm này có vết bỏng, trông như quái vật đội lốt đầu thai.
Nhưng hắn… hắn là người đàn ông đẹp nhất mà trước giờ cô từng thấy!
Hắn đẹp đến mức… ngay cả những minh tinh hàng đầu trong giới cũng không thể so sánh, cứ như vương tử lịch lãm bước ra từ câu chuyện cổ tích xa xưa.
Đáy mắt Hà Điềm Điềm lập tức lóe lên đố kỵ.

Tại sao người đàn ông đẹp thế này lại thuộc về Kiều Khuynh Diễm?
Tại sao mọi thứ đặc biệt nhất đều là của cô ta?
Rõ ràng ông trời đã để cô sống lại, lẽ ra ông ấy phải ưu ái đem đồ vật cho cô!
Cô muốn tên đàn ông này! Muốn hắn thuộc về cô! Muốn chiếm đoạt mọi thứ của Kiều Khuynh Diễm!
Hà Điềm Điềm bị nỗi oán hận ghen ghét nuốt trọn tâm trí, quên cả việc Thẩm Phong đang ở cạnh mình.
Tất cả biểu cảm thèm khát của cô ta đều rơi vào mắt hắn, khiến cơn ghen tuông dưới đáy lòng hắn cuồn cuộn dâng lên.
Hắn rút ra lưỡi dao, con ngươi độc ác nhìn chằm chằm Diêm Túc.
Hắn phải rạch nát khuôn mặt tên họ Diêm này, để Hà Điềm Điềm khiếp sợ! Để Hà Điềm Điềm vĩnh viễn chung thủy với Thẩm Phong!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận