Cháy!
Lửa cháy lớn khắp nơi!
Trong bán kính hai trăm dặm khu thành Đông, tất cả đều là màu đỏ rực của lửa.
Bầu trời cuồn cuộn mây đen, mưa nặng hạt liên tục trút xuống, như muốn dội tắt đám cháy đang đi ngược pháp tắc thiên địa.
Nhưng lửa vẫn ngang tàng lan rộng, nồng đậm sát khí thiêu tất cả thành tro bụi!
Còi xe cứu hỏa réo vang inh ỏi, giao thông ùn tắc, mưa dâng ngập đường, dường như hôm nay chính là tận thế, chẳng bao lâu nữa thời không này sẽ hôi phi yên diệt*.
(*)Hôi phi yên diệt (tro bay khói hết): Ý nói biến mất không còn vết tích.
Lang Tinh nghĩ Khuynh Diễm đã giận đến làm chuyện điên rồ, nhưng sau đó nó lại phát hiện cô vẫn rất bình tĩnh.
Lửa lan rộng chứ không giết chóc, cô chỉ đang tìm kiếm Diêm Túc.
Hơi thở Tịch Dạ đã bị ẩn giấu, lửa của cô không tìm thấy hắn, nhưng Lang Tinh có thể.
Thay vì lục soát từng tòa nhà, cô dùng cách gây hỏa hoạn để khiến người sở hữu hệ thống chủ chạy ra đường, Lang Tinh sẽ bắt tín hiệu điều tra vị trí Diêm Túc.
Khuynh Diễm đè ép cảm giác bất an không ngừng cắn xé dưới đáy lòng.
Tiểu ăn vạ đừng sợ, em nhất định sẽ tới cứu anh!
—
"Thẩm gia, lửa sắp lan xuống tầng hầm, nếu chúng ta không đi sẽ không kịp mất!"
Cấp dưới chạy vào báo cáo làm gián đoạn động tác của Thẩm Phong, lưỡi dao vừa lúc dừng trước mặt Diêm Túc.
Chỉ cần chậm nửa giây, làn da nhợt nhạt yếu ớt kia đã xuất hiện vết máu…
Thẩm Phong không quay đầu, môi hắn hé ra nụ cười quái dị, tiếp tục dùng sức rạch xuống! Một đường máu dữ tợn kéo dài từ mí mắt đến cằm Diêm Túc, hạ thủ cực kỳ độc ác.
Thẩm Phong nghiến răng cười.
Cháy thì thế nào? Cướp người phụ nữ của tao, ông trời cũng không cứu được mày!
Hắn xách cổ áo kéo Hà Điềm Điềm đến: "Xem đi! Cô mau xem đi! Mặt hắn bị hủy rồi! Mặt hắn đã bị tôi hủy rồi! Cô còn thèm khát hắn không?"
Hà Điềm Điềm lắc đầu hoảng loạn, nước mắt muốn ngừng nhưng không được.
Lửa đã lan tới tầng hầm, Thẩm Phong là tên điên, hắn sẽ hỏa táng cô tại đây!
"Cô khóc sao? Khóc vì đau lòng hắn?" Hai mắt Thẩm Phong đỏ ngầu tơ máu: "Mặt hắn đã bị hủy mà cô còn đau lòng hắn!"
Hà Điềm Điềm chưa kịp phủ nhận thì gò má đã lóe lên cảm giác đau rát, lưỡi dao rạch xuống kéo ra vết cắt đáng sợ trên mặt cô ta.
"Chỉ cần khiến Tiểu Điềm Điềm xấu xí, về sau sẽ không ai thích em nữa." Thẩm Phong chuyển đổi biểu cảm, cơn giận lắng xuống, ánh mắt tràn ngập dịu dàng: "Nhưng em đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em."
Hà Điềm Điềm gần như không tin vào tai mình, cô ta run rẩy sờ lên mặt… Máu!
Toàn bộ đều là máu!
Hắn phá hủy khuôn mặt cô! Thẩm Phong phá hủy khuôn mặt cô!
Không được người khác yêu thích… không được người khác yêu thích…
Những lời mắng chửi của cư dân mạng chợt hiện lên ám ảnh Hà Điềm Điềm, bọn họ sẽ mắng cô xấu xí, mắng cô dung mạo ghê tởm, mắng cô thua kém Kiều Khuynh Diễm…
Vậy rốt cuộc kiếp này cô sống lại vì cái gì!
Hà Điềm Điềm lao thẳng vào con dao trên tay Thẩm Phong.
Nhục nhã hèn mọn, chi bằng trực tiếp chết đi!
"Tiểu Điềm Điềm! Tiểu Điềm Điềm! Không, em đừng chết! Gọi xe cứu thương! Lập tức gọi xe cứu thương cho tôi!"
—
Diêm Túc gặp ác mộng.
Hắn mơ thấy mình bị đánh, roi quất xuống làm hắn rất đau, cả người chỗ nào cũng đau.
Thân thể hắn bắt đầu chảy máu, càng ngày chảy càng nhiều máu, nó thấm ướt quần áo làm hắn rất khó chịu.
Mặt hắn nhói lên, dường như có ai đó dùng dao rạch xuống.
Diễm Diễm, anh đau…
Chỗ này lạnh quá, sao em không tới ôm ôm anh? Em đang ở đâu?
Anh muốn về nhà, không thích ở đây…
Diêm Túc chợt cảm thấy có người lôi kéo mình, nhưng không phải Khuynh Diễm.
Động tác cô luôn rất nhẹ nhàng, còn những người này cứ ném hắn, làm vết thương hắn rách toạt đau nhói.
Bọn họ kéo lê chân hắn trên nền đất, giày của hắn biến mất rồi, bàn chân va đập khắp nơi.
Dù nó không đi được, nhưng nó vẫn có cảm giác, vẫn sẽ biết đau…
Ý thức Diêm Túc mơ hồ, nhiệt độ thân thể ngày càng lạnh, hơi thở yếu ớt như không chịu đựng nổi sự tra tấn này nữa.
Có lẽ hắn sẽ chết.
Chết trong cơn ác mộng không có cô.
Bất chợt, mọi thứ quanh hắn rung lắc dữ dội, tiếng súng ầm ầm như ai đó đang đánh nhau.
Nhưng trận đánh chỉ vài giây liền không ồn ào nữa, có người bế hắn ôm vào lòng, mùi hương nhàn nhạt quen thuộc làm hắn rất dễ chịu.
Nụ hôn mềm mại đặt lên trán hắn, thật dịu dàng… buồn ngủ quá…
Diêm Túc mệt mỏi chầm chậm thiếp đi.
Thời điểm nhìn thấy hắn, khóe môi Khuynh Diễm chợt không cười được nữa, nó nặng trĩu như bị xiềng xích kéo xuống, hơi thở cô tưởng chừng đã hoàn toàn dừng lại.
Tiểu ăn vạ mà cô trân quý nâng niu, bảo bối mà cô hết mực chiều chuộng, tại sao… tại sao cả người hắn đều là máu…
Đầu gai sắt đóng trên thân thể hắn vẫn còn in lại vết hằn sâu hoắm, máu cứ không ngừng tuôn ra từ vết thương, khiến đôi tay cô trở nên run rẩy.
Cô muốn ôm hắn thật chặt nhưng lại sợ làm đau hắn, muốn bảo vệ hắn nhưng đột nhiên không biết phải làm sao.
Mưa nặng hạt vẫn liên tục trút xuống, Khuynh Diễm đứng dưới mái hiên, tay khẽ run mặc thêm áo khoác bao bọc cơ thể đầy vết thương của Diêm Túc.
Cô cúi xuống nghe tiếng thở yếu ớt của hắn, phải nhanh chóng đưa hắn đi bác sĩ.
Tiểu ăn vạ sẽ không đau.
Tiểu ăn vạ đừng sợ, anh sẽ không đau.
"Kiều Khuynh Diễm, mày đứng lại đó!" Hà Điềm Điềm nằm trên mặt đất quát to.
Nhóm người của Thẩm Phong đều đã bị đánh gục, chỉ còn cô ta che vùng bụng đẫm máu.
Khuynh Diễm lo lắng Diêm Túc nên không dư thời gian chú ý cô ta.
Hà Điềm Điềm thấy cô không đứng lại, cô ta càng trở nên điên tiết.
Gương mặt cô ta bị hủy rồi, bụng còn bị đâm rất nghiêm trọng, cô ta đã sắp chết.
Nhưng đại thù chưa báo, cô ta ra đi không cam lòng!
Hà Điềm Điềm oán hận gào to: "Tao đã ngủ với Diêm Túc!"
Bước chân Khuynh Diễm lập tức dừng lại.
Đáy mắt Hà Điềm Điềm lóe lên ác ý.
Quả nhiên, hắn là điểm yếu của mày! Vậy tao sẽ tặng cho mày một lễ vật trước khi tao chết!
"Chính vì tao ngủ với Diêm Túc, nên hắn mới bị Thẩm Phong trừng phạt.
Kiều Khuynh Diễm, hắn không còn là của một mình mày! Hắn thuộc về tao! Hắn đã thuộc về tao!"
Khuynh Diễm quay đầu, trên môi cô không có nửa nụ cười.
Nước mưa dội tóc Hà Điềm Điềm bết vào gương mặt đẫm máu, cô ta chật vật bò dậy, độc ác nói: "Hắn rất đẹp, rên rỉ cũng rất dễ nghe, làm tao vô cùng hài lòng.
Đáng tiếc, giờ hắn rách nát rồi, thân thể mặt mũi toàn là máu, chỉ là món đồ bị tao chơi hỏng.
Loại xấu xí buồn nôn này, ném lại cho mày đấy!"
Tức giận đi! Oán hận đi! Ghê tởm hắn đi!
Sau này mỗi lần nhìn thấy hắn, mày đều sẽ tưởng tượng hắn đã lên giường với tao!
Dù tao chết cũng ám theo mày cả đời, không bao giờ để bọn mày hạnh phúc!
Khuynh Diễm chợt cười.
Nụ cười kéo căng quỷ dị khiến Hà Điềm Điềm sởn tóc gáy.
Cô ta thụt lùi theo bản năng, rồi vẫn nghiến chặt hàm quát: "Tao không sợ mày! Tao đã sắp chết, không gì có thể khiến tao sợ nữa!"
"Chết?" Khuynh Diễm hé môi, nhưng thứ phát ra không phải giọng cô, mà là tiếng cười khúc khích trùng điệp của hàng vạn oan hồn: "Mày sẽ không chết, địa ngục đã không còn chỗ dành cho mày!".