Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ


Diêm Túc chậm chạp tỉnh lại, hắn có cảm giác mình đã ngủ rất lâu, đến mức ánh nắng chiều nhẹ nhàng như vậy mà vẫn khiến mắt hắn không thể thích ứng.
Đầu hắn nặng trĩu, còn khắp người vô cùng đau nhức.

Chờ đôi mắt quen dần với ánh sáng, hắn mới xác định đây là bệnh viện.
Bàn tay hắn đang bị nắm chặt, thì ra là Khuynh Diễm, cô ngồi dựa vào giường ngủ quên.
Mí mắt cô nhuốm màu xanh đen, dường như đã nhiều ngày không được ngon giấc.
Hắn khẽ nâng tay chạm vào cô, Khuynh Diễm lập tức mở mắt, đồng tử bắn ra sát khí mãnh liệt như dã thú bị xâm phạm lãnh thổ!
Diêm Túc kinh ngạc rụt tay về, nhưng cô chợt giữ hắn lại, sự hung ác lúc nãy cũng nhanh chóng biến mất.
Khuynh Diễm hơi mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: "Anh tỉnh lâu chưa?" Cô tưởng có kẻ đến bắt cóc tiểu ăn vạ, nên mới vô ý hung với hắn.
"Anh chỉ mới…" Cổ họng Diêm Túc đau rát, không thể nói hết câu.
Khuynh Diễm vội đỡ hắn ngồi dậy, rót nước đút cho hắn.

Cả người hắn mềm nhũn dựa vào cô, tay chân không có chút sức lực.
Lúc này Diêm Túc mới phát hiện thân thể mình đầy vết thương, chỉ hơi cử động đã làm hắn đau không thở nổi.
Hắn định hỏi Khuynh Diễm nguyên nhân, nhưng bác sĩ lại chợt vào phòng kiểm tra.
Họ nói hắn đã qua giai đoạn nguy hiểm, dặn dò cô chú ý thực đơn ăn uống của hắn.
Họ còn nói cái gì mà vết thương do gai sắt gây ra, nếu điều dưỡng không cẩn thận, nửa đời sau sẽ lưu lại di chứng.

Diêm Túc từ đầu đến cuối đều mờ mịt.
Chờ bác sĩ rời đi, hắn mới lên tiếng hỏi: "Anh nhớ mình đang ở phòng họp mà, họ nói gai sắt là gì? Lẽ nào có người đột nhập tấn công anh?"
Khuynh Diễm nhìn hắn, đáy mắt cô ẩn chứa cảm xúc mà hắn không thể lý giải: "Anh không nhớ xảy ra chuyện gì sao?"
Diêm Túc cố gắng suy nghĩ: "Hình như anh mơ thấy mình bị ai đó đánh, đau lắm.

Anh đã gọi em, muốn em ôm anh về nhà, anh chờ rất lâu rất lâu, cuối cùng cũng gặp được em."
Bàn tay Khuynh Diễm siết lại, nụ cười trên môi cô đầy nhợt nhạt: "Xin lỗi."
Là em đến muộn.
"Em không cần xin lỗi, một cơn ác mộng thôi mà…" Diêm Túc chợt ngẩn ra, âm thanh mờ mịt: "Chẳng lẽ đó là thật?"
Khuynh Diễm không trả lời, chỉ yên lặng đan mười ngón tay hai người vào nhau, nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay hắn.
Diêm Túc nhìn phản ứng này của cô, liền biết kia không phải ác mộng.

Hắn thật sự bị bắt cóc, còn bị tra tấn rất dã man…
"Em có sao không?" Hắn đột nhiên lo lắng nhỏm dậy: "Lúc đó anh nghe thấy tiếng súng, họ đã tấn công em!"
"Em không sao, nhưng tiểu ăn vạ của em bị thương rồi, khắp người đều là máu.

Tiểu ăn vạ rất ngoan, không hề khóc, cũng không mở mắt nhìn em." Khuynh Diễm nhếch môi, chỉ là biểu cảm không còn giống đang cười nữa.
Diêm Túc hơi sững sờ, rồi gấp gáp vuốt vuốt lưng cô: "Không sao, anh không sao.

Em đã cứu được anh về, Diễm Diễm của anh là giỏi nhất! Em đừng buồn, anh rất khỏe mạnh."
Khuynh Diễm tự hỏi chính mình, cô buồn sao?
Ác ma không biết buồn.
Cô chỉ biết khi nhìn thấy vết thương chằng chịt trên người hắn, đáy lòng cô liền đắng chát như nuốt phải bùn đất ở Cửu U, vừa nghèn nghẹn vừa khó chịu.
Ước gì có thể đem tất cả đau đớn của hắn chuyển cho cô.
Diêm Túc vốn muốn tìm cách dỗ Khuynh Diễm vui vẻ, nhưng sợi tóc bỗng phất qua gò má khiến hắn nghi ngờ sờ lên mặt mình… biểu cảm lập tức biến sắc!
Giọng nói hắn run rẩy kích động: "Mặt nạ… mặt nạ của anh đâu? Mặt nạ của anh biến mất rồi!"
Khuynh Diễm kiên nhẫn giải thích: "Bây giờ anh không thể đeo mặt nạ, trên má anh đang bị…"
"Mặt nạ!" Diêm Túc lắc đầu không nghe, hai tay vùng vẫy tìm kiếm: "Diễm Diễm, em trả nó cho anh! Cầu xin em, trả mặt nạ cho anh!"
Hắn giãy giụa quá mạnh, khiến vết thương trên người bắt đầu vỡ ra rỉ máu.
Khuynh Diễm phát hiện tinh thần hắn không ổn, lập tức đứng dậy đi tìm đồ vật cho hắn.
Nhưng Diêm Túc chợt dùng sức nhào tới!

Hành động cực kỳ đột ngột, nếu không phải cô phản ứng nhanh kịp thời đỡ hắn, cơ thể đầy vết thương của hắn đã đâm thẳng xuống giường, hậu quả lúc đó thật không dám tưởng tượng.
Khuynh Diễm thiếu ngủ nhiều ngày, tính khí tràn ngập nóng nảy, phải cố gắng nhẫn nhịn mới không nổi cáu với Diêm Túc.
Cảm xúc hắn thất thường, tâm trạng cô cũng bất ổn… Ôm hắn một chút, chỉ cần ôm hắn một chút, cô sẽ có thể bình tĩnh.
Khuynh Diễm im lặng dụi khuôn mặt vào cổ Diêm Túc, mùi hương thanh mát trên người hắn khiến sự nóng nảy trong cô chậm rãi dịu xuống.
Thân thể hắn vẫn không ngừng run lên, hai mắt nhắm chặt sợ phải đối diện với chính mình.
Rất đáng sợ.
Khuôn mặt rất đáng sợ.
Da thịt đầy vết bỏng, lửa… lửa ở khắp nơi… lửa đốt cháy toàn bộ khuôn mặt ông ấy!
"Anh rất xấu xí, khuôn mặt anh rất xấu xí, em đừng bỏ rơi anh!" Diêm Túc siết góc áo cô, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.
Khuynh Diễm vững vàng phủ định: "Tiểu ăn vạ của em không bao giờ xấu xí."
"Anh không tin…"
"Sau này em sẽ chứng minh cho anh."
Diêm Túc không hiểu sao lại cảm thấy rất bất an, một tay kéo chăn che mặt mình, một tay gắt gao níu góc áo cô: "Em định làm gì?"
"Không làm gì cả." Khuynh Diễm qua loa gạt bỏ đề tài cũ, chỉ về phía đối diện giường: "Em muốn qua bên kia lấy đồ.

Anh không được nhào tới như lúc nãy, biết chưa?"
Diêm Túc chần chờ hồi lâu mới chậm chạp gật đầu, hai mắt chăm chú dõi theo cô.

Không được rời khỏi phòng, không được bỏ rơi hắn.
Khuynh Diễm nhanh chóng lấy một chiếc quạt giấy đưa tới: "Bây giờ anh không thể đeo mặt nạ, dùng tạm cái này."
Diêm Túc nghe lời từ từ xoay lưng qua, đảm bảo cô không thấy được mặt hắn.


Sau đó hắn mới cẩn thận buông chăn xuống, đem quạt che ngang mặt, chỉ chừa đôi mắt thấp thỏm nhìn cô.
Hàng mi đen nhánh nhẹ run run, trông như cánh bướm rụt rè đậu xuống đóa hoa rực rỡ của quạt giấy, khiến họa tiết tranh vẽ sống động như thực, câu dẫn nhân tâm.
Khuynh Diễm không nhịn được hôn lên mi mắt hắn: "Anh an phận chút, đừng giở trò dụ dỗ em."
Vành tai Diêm Túc ửng đỏ, có lẽ vì vừa chịu sợ hãi nên hắn không hung hăng như thường lệ, mà thái độ cứ mềm mềm ngoan ngoan: "Anh không có dụ dỗ..."
Khuynh Diễm suýt nữa trợn trắng mắt.

Lại nữa! Lại nữa rồi!
Rõ ràng là muốn ta làm chuyện ác!
Nhưng bây giờ thân thể hắn đầy thương tích, ta căn bản không được!
Khuynh Diễm yên lặng niệm tĩnh tâm tĩnh tâm, bắt đầu mở hộp y tế thay lớp băng gạc bị hắn giãy giụa dính máu.
Diêm Túc thấy cô tự tay chăm sóc chứ không gọi bác sĩ, hắn liền vui vẻ mím môi cười: "Chỉ có Diễm Diễm mới được chạm vào anh."
Động tác Khuynh Diễm lập tức cứng đờ.
Nếu tiểu ăn vạ biết hắn đã bị… Chắc chắn hắn sẽ sụp đổ.
Cô cần giấu kín chuyện này, tất cả những kẻ chứng kiến sự việc hôm đó đều phải chết!
Lang Tinh: […] Hình như nó cũng chứng kiến, nó còn nghe Hà Điềm Điềm nói cô ta đã nhúng chàm nhân vật mục tiêu.
Chẳng lẽ… người chơi số 33 định diệt khẩu luôn cả nó?!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận