Bách Lý Diêm Khể hy vọng rằng sư thúc có thể nói nhiều thêm vài câu với hắn chứ không phải mỗi ngày chỉ nói vài lời như vậy.
Hơn nữa, những câu như vậy giống như người đang làm việc công bằng vô tư.
Bách Lý Diêm Khể cảm thấy nội tâm vô cùng vắng vẻ, chẳng lẽ ở trong lòng sư thúc hắn không có địa vị gì đặc biệt sao?
…
Hắn không hề phát hiện rằng tư tưởng của mình đang dần lệch lạc.
Đây không phải là cảm xúc và suy nghĩ nên có của một đệ tử đối với sư thúc của mình.
Trên đường trở về, ánh mắt của Bách Lý Diêm Khể không ngừng dừng ở trên người Nguyễn Tiểu Ly, không cố ý che giấu giống như trước kia nữa.
Ánh mắt quang minh chính đại đó khiến cho Nguyễn Tiểu Ly muốn phớt lờ cũng khó.
“Tiểu Ác, hắn vẫn luôn nhìn ta.”
“Muốn nhìn thì nhìn thôi, cô cũng không bị mất đi một miếng thịt nào.” Đến lúc này, Tiểu Ác vẫn còn tức giận vì chuyện Nguyễn Tiểu Ly nói nó không phải là đàn ông.
Nguyễn Tiểu Ly: “Ta đang sợ hắn càng nhìn sẽ càng thích ta hơn.”
“…Ọe! Nguyễn Tiểu Ly, sao cô lại tự dát vàng lên mặt mình như vậy cơ chứ?”
“Chẳng lẽ nam chính hắn không thích ta sao?”
“...Thích.”
“Đúng thế, hắn thích ta.” Nguyễn Tiểu Ly suy tư một chút rồi nói: “Ta cảm thấy nếu cứ tiếp tục nhìn như vậy sẽ xảy ra chuyện.”
Tiểu Ác: “...Đúng rồi, nam chính thích cô! Cho nên quá trình yêu đương ngọt ngào trong cốt truyện còn chưa nảy mầm tình đã bị bóp chết ngay từ trong trứng nước.
Cho nên, kẻ cầm đầu làm thay đổi nội dung cốt truyện chính là cô.”
…Nhất thời, bầu không khí rơi vào xấu hổ.
Nguyễn Tiểu Ly vô tội: “Là hắn thích ta, không liên quan gì đến ta.
Cho dù cốt truyện lúc đầu có bị thay đổi thì cũng không ảnh hưởng gì đến nhiệm vụ chúng ta.”
“Cũng đúng.” Tiểu Ác gật đầu: “Vậy thì mặc kệ, nam chính thích nhìn cô như nào thì cứ cho hắn nhìn, dù sao cũng không bị ít đi một miếng thịt nào.
Cô chỉ cần tập trung hoàn thành nhiệm vụ của nhân vật phản diện là được.”
Nguyễn Tiểu Ly do dự, nàng luôn có dự cảm rằng chuyện Bách Lý Diêm Khể thích nàng sẽ không chỉ cải biến cốt truyện gốc, mà còn có thể dẫn đến xảy ra những chuyện khác nữa.
Ví dụ như, trong cốt truyện Trương Kình Phong không chết, nhưng thực tế hắn đã chết.
Là bị ai giết?
Phẩm hạnh của Trương Kình Phong như vậy chắc hẳn có rất nhiều kẻ thù, nhưng người gần nhất mà hắn ta đắc tội hình như chỉ có mình nàng.
Nguyễn Tiểu Ly thật sự rất muốn trả đũa Trương Kình Phong, nhưng nàng còn chưa kịp động thủ thì đã có người đến làm trước rồi.
Bách Lý Diêm Khể thích nàng, liệu hắn có vì chuyện Trương Kình Phong xúc phạm nàng mà ra tay làm việc này không?
“Cắt.”
Tiểu Ác nghe được tiếng lòng của nàng, lập tức nhướng mày: “Cắt, xin cô đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.
Tuy nam chính thích cô đã là chuyện rất khó tin rồi, nhưng hắn là nam chính của thể giới này, luôn đứng ở phe chính nghĩa.
Cô coi hắn là nhân vật phản diện ‘làm chuyện xấu’ giống cô à?”
Nguyễn Tiểu Ly khẽ thở dài trong lòng một hơi.
Nàng cũng đâu nói chắc chắn, chỉ là to gan suy đoán mà thôi.
Nếu Tiểu Ác đã khẳng định nam chính không có khả năng làm chuyện xấu, vậy thì chuyện này đã chắc đến tám chín phần mười.
Nguyễn Tiểu Ly cũng lười phải suy nghĩ đến những chuyện đó, kể cả chuyện Trương Kình Phong chết như thế nào thì cứ để mọi người tuỳ ý đi điều tra.
Nàng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ phản diện của mình là được.
Nghe được tiếng lòng của nàng, Tiểu Ác thở phào nhẹ nhõm, nó chỉ cần cô còn nhớ rõ chủ yếu phải làm nhiệm vụ là tốt rồi.
Có một ký chủ không quá thích nói chuyện nhưng trí tưởng tượng lại cực kỳ phong phú thật đúng là mệt.
“Sư thúc, những trận đấu tiếp theo sẽ càng ngày càng khó.
Qua mấy ngày tu luyện vừa rồi, ta loáng thoáng cảm thấy muốn đột phá, nhưng cho dù buổi tối ta có minh tưởng thế nào thì vẫn luôn không thể đột phá được.
Lát nữa sư thúc có thể chỉ điểm cho ta một chút được không?” Bách Lý Diêm Khể chủ động nói.
Khi nói chuyện, đôi mắt của hắn không hề chớp một cái, nói như nửa đùa nửa thật.
Quả thật hắn muốn đột phá, chỉ là lần đột phá này cũng không có nhiều khó khăn lắm.
Nguyễn Tiểu Ly nghe vậy có chút do dự, hơi muốn từ chối, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt chân thành, tha thiết của Bách Lý Diêm Khể, nàng lại gật đầu: “Ăn tối xong ngươi hãy đến sân của ta.”
Tuy rằng bây giờ nàng là một phế vật, nhưng chỉ là thân thể bị phế đi, tri thức tu tiên thì vẫn còn trong đầu.
Là một thiên tài, Nguyễn Ly có cảm ngộ về phương pháp tu tiên cao hơn so với người bình thường, vẫn đủ để chỉ điểm Bách Lý Diêm Khể.
Trịnh Đạo Lẫm để nàng ta ở đó không dùng, có thể nói là vô cùng lãng phí nhân tài.
Nếu như Nguyễn Ly đi dạy cho đệ tử, nói không chừng còn có thể tạo ra thêm mấy hạt giống tốt.
Tuy rằng Nguyễn Ly ngấm ngầm giết người như ngóe, nhưng đều là giết những người đại gian đại ác, việc xấu tràn lan.
Là một sư thúc, thật ra nàng ta vẫn rất nguyện ý dạy dỗ đệ tử một cách tận tình tận nghĩa.
Đáng tiếc, lòng dạ của Trịnh Đạo Lẫm hẹp hòi, không dám trao một chút quyền lực nào cho nguyên chủ.
Không những không dùng nàng ta mà còn đẩy nàng ta ra để cho mọi người khinh bỉ.
Sau khi ăn cơm xong, trời cũng đã sập tối, Nguyễn Tiểu Ly đặt thêm mấy cái đèn ở bốn góc sân.
Trời xẩm tối, nhiệt độ cũng giảm xuống làm không khí trở lạnh.
Nguyễn Tiểu Ly vào nhà mặc thêm vài lớp áo quần rồi đi ra.
Vừa ra đến nơi liền thấy Bách Lý Diêm Khể đang đi đến đây.
Nguyễn Tiểu Ly đứng ở cửa, trên người mặc áo có tay thật dài, mái tóc dài buông lơi sau lưng, trong giản dị điểm thêm nét tao nhã.
Đáy mắt Bách Lý Diêm xẹt qua tia sáng u tối, hắn hành lễ: “Sư thúc, ta không để người đợi lâu chứ?”
Nguyễn Tiểu Ly: “Không có.”
Trong sân có một cái đệm, Bách Lý Diêm Khể biết đó là chuẩn bị cho mình.
Hắn đi qua rồi bắt chéo chân ngồi xuống.
Nguyễn Tiểu Ly bước đến cạnh hắn: “Tĩnh tâm, thử dẫn linh lực hướng lên phía trên.”
Hai mắt Bách Lý Diêm Khể nhắm lại, làm theo lời nàng nói.
Rất nhanh, trên người hắn xuất hiện một vầng sáng màu xanh nhạt, vầng sáng rất hùng hậu chứng tỏ nền tảng của hắn rất vững chắc.
Nguyễn Tiểu Lý nhíu mày, theo lý thuyết, nền tảng hắn vững chắc như vậy có lẽ đột phá sẽ không quá khó.
Chắc là vì trong khoảng thời gian này Bách Lý Diêm Khể đang thi đấu nên trong lòng lo lắng, không đủ tĩnh tâm nên khó đột phá.
Tĩnh tâm là điều kiện mấu chốt, khi đột phá không được phép có sự phân tâm nào.
Nếu không, nàng chính là trường hợp điển hình…
Nguyễn Tiểu Ly nhìn tầng vầng sáng kia âm thầm di chuyển, nàng đưa tay chạm vào lưng Bách Lý Diêm Khể: “Minh tưởng.”
Nguyễn Tiểu Ly quan sát hắn, thỉnh thoảng điểm lên vài huyệt vị cho hắn để linh khí của hắn có thể vận chuyển qua toàn thân nhanh hơn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bầu trời đã tối đen hoàn toàn.
Trong cả sân viện chỉ có ánh sáng xanh trên người Bách Lý Diêm Khể và ánh sáng vàng nhạt của bốn ngọn đèn lồng toả ra bốn phía.
Đúng lúc này, ánh sáng trên người Bách Lý Diêm Khể đột nhiên lan ra rồi tụ lại, toàn bộ khoảnh sân sáng rực hẳn lên.
Nguyễn Tiểu Ly có chút kinh ngạc.
Đột phá! Hắn không chỉ đột phá mà còn liên tiếp tăng lên hai bậc.
Không tồi, quả nhiên là nam chính, con cưng của Thiên Đạo, thiên phú này người thường không thể so sánh được.
Kể cả là thiên tài như nguyên chủ cũng kém hơn hắn.
Một lúc sau, Bách Lý Diêm Khể mở mắt, chính hắn cũng có chút kinh ngạc, không ngờ có thể đột phá liên tiếp hai cấp dưới cái nhìn chăm chú của sư thúc.
“Sư thúc, ta đột phá.
May mà có sự chỉ dẫn của người”.
Nguyễn Tiểu Ly lộ ra chút xíu vui vẻ, có cảm giác vui mừng giống như trưởng bối: “Ta không chỉ dẫn ngươi cũng có thể đột phá.
Nền tảng của ngươi rất vững chắc, nhưng nhất định phải tĩnh tâm, không nên bối rối trước bất kỳ việc gì.”