Dung Ninh vô cùng cảnh giác với Lạc Tuyết, nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin.
"Cô là ai vậy?"
Lạc Tuyết nhìn cô ta cười híp mắt.
"Cô đoán xem?"
Dung Ninh bắt đầu sợ hãi lùi lại phía sau.
"Cô không phải An Tịch?!"
"Sao lại không phải chứ, tôi vẫn là tôi thôi mà?"
"Không, An Tịch sẽ không như vậy, cô ấy sẽ không có tính cách như vậy!"
"Vậy cô nghĩ tôi phải có tính cách như thế nào? Sau khi cô cố ý muốn hại tôi, cướp bạn trai tôi, cô nghĩ tôi sẽ cư xử như thế nào? Cô lấy cái tư cách gì mà xen vào cuộc đời tôi, phá hủy tất cả của tôi, chiếm đoạt đồ của tôi, giết tôi tận hai lần?!"
"Tôi! tôi không hiểu cô đang nói gì hết, tôi không biết gì hết!"
"Không hiểu à, vậy tôi nói rõ cho cô hiểu nhé! Sống lại đời thứ hai này tôi đã hoàn toàn biết được mục đích của cô rồi, cho dù cô có làm gì thì trong mắt tôi cũng chỉ đang làm trò hề mà thôi!"
"!!!"
Dung Ninh ngước mắt lên nhìn cô gái trước mắt biểu cảm vô cùng phong phú, hết sức kinh ngạc, không thể tin, lại có chút sợ hãi.
Nếu như theo những gì An Tịch đã nói với cô nãy giờ, có nghĩa là An Tịch đã chết và trọng sinh về trả thù sao?
Rốt cuộc kiếp thứ nhất cô đã làm những gì?
Dung Ninh sợ hãi ngã xuống đất, không thể tin được nhìn Lạc Tuyết, cô ta không ngừng lùi về sau biểu cảm không thể tin nổi.
Cô ta nghĩ mình là người xuyên không, không phải mình chính là người nắm giữ vận mệnh, sửa đổi cốt truyện sao? Tại sao lại có một người có thể trọng sinh được, thậm chí bây giờ cô ta còn không hiểu An Tịch bây giờ sẽ làm những gì!
Cô ta chỉ có thể trơ mắt ngước nhìn Lạc Tuyết đang dần tiếng gần đến một cách chậm rãi.
Ngay lúc cô ta định đứng dậy bỏ chạy thì bị Lạc Tuyết bóp lấy cổ họng, có một thứ gì đó nho nhỏ chui tọt vào cổ họng cô ta mà cô ta không hề biết.
Sau khi hành động như vậy xong Lạc Tuyết không làm gì nữa mà thả Dung Ninh ra, cô ta lập tức chạy đi, trong đầu không ngừng nảy sinh ác ý đen tối.
Không được, cô ta là độc nhất, nếu có người cũng có số phận giống cô ta thì người chết chắc chắn phải là An Tịch, người đó không thể sống.
Nếu như An Tịch bây giờ còn sống thì kết cục của cô ta sẽ càng thảm hơn với nguyên tác.
Cô ta vừa chạy về phía sảnh không ngừng la lớn kêu cứu.
"Cứu với, cứu tôi với!"
Nghe thấy tiếng kêu của Dung Ninh mọi người còn tưởng có zombie tập kích vội vàng chạy về hướng có âm thanh.
Dung Ninh giả vờ ngã phịch xuống đất khóc thút thít, trước đó cô ta còn không ngừng từ đánh đấm làm bị thương bản thân mình.
Đội trưởng là người chạy ra trước, thấy Dung Ninh mới lên tiếng hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Huhu!"
Mọi người có hơi nôn nông thúc giục cô ta mau nói.
"Rốt cuộc có chuyện gì?!"
(Chị An Tịch muốn giết em, chị ta còn đánh bị thương em nữa!!)
Đáng lẽ đó là những lời Dung Ninh muốn nói ra nhưng những thứ được thốt ra từ miệng cô ta lại là!
"Em không chịu được cái nói này nữa, nơi này vừa âm u vừa nhiều muỗi, người ngợm em thì đau nhứt không chịu nổi!!"
Mọi người đều im lặng trước câu nói của Dung Ninh.
Dung Ninh:"!!!"
Không đúng, sao cô ta không thể nói theo ý mình, sao cô ta lại nói những lời này!!.
"Dung Ninh, em có biết em đang nói cái gì không? Nếu như em cảm thấy nhiệm vụ này quá cực khổ với em thì sao lúc đầu không xin phép ở trên xe, mà bây giờ lại kêu than mệt mỏi như vậy! Em có biết nếu em làm vậy sẽ kéo đến động tĩnh của một đám xác sống không?!" Đội trưởng có chút tức giận vì thái độ không chịu hợp tác của Dung Ninh mà quát mắng.
(Không, em không có ý đó!)
Dung Ninh không ngừng lắc đầu biện giải nhưng thứ cô ta nói ra lại là.
"Em là con gái yếu đuối đáng lẽ không nên làm những việc này, mọi người phải biết xem xét mà chừa em ra chứ sao lại trách em!"
Dung Ninh:"!!!" Cô ta bụm miệng, không hiểu sao mọi chuyện lại như vậy.
Lúc này Lạc Tuyết mới từ trong con đường tối xuất hiện, cô ta nhìn về phía cô, ánh mắt trừng cô như thể muốn giết người, hốc mắt đỏ hoe kinh dị.
(Chắc chắn là chị ta, chị ta lúc nãy đã làm gì em rồi, em không hề muốn nói như vậy là do chị ta đó!)
Dung Ninh tiếp tục chỉ tay về hướng Lạc Tuyết muốn chứng minh là mình vô tội nhưng càng nói ra lại càng khiến mọi người thêm đen mặt.
"Còn chị ta nữa, lúc nào cũng tỏ ra là mình tài giỏi xinh đẹp, bộ muốn thu hút nam nhân hay sao, nhìn bộ dạng không khác nào lục trà kỹ nữ quyến rũ đàn ông.
Rõ ràng chị ta và anh Chức Thiên đã không còn quan hệ, nhưng lúc nào cũng thấy anh ấy cứ nghĩ về chị ta lo lắng cho chị ta, rõ ràng người hiện tại bên cạnh chăm sóc anh ấy là tôi mà!"
Lúc này chị gái mặc đồ da bó nóng bỏng mới mở miệng chế giễu cô ta.
"Này cô bé, cưng nghĩ cưng có dị năng trị liệu, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu thì người khác phải tôn thờ cưng lên như thánh nữ à? Không nhìn xem bản thân mình đáng mấy cân mấy lượng mà cũng mở miệng ra lên tiếng đòi hỏi quá quắc như thế! Ở thời mạt thế này đàn ông phụ nữ gì thì cũng phải lao động thì mới có cái ăn, vậy cưng lại cái thá gì mà bảo mọi người phải chú ý cưng, quan tâm cưng như một ngoại lệ vậy?".