Lúc này đám người đang theo định vị trên máy đi theo đến địa điểm của Lạc Tuyết đang ở.
Sau khi cách một đoạn nữa đột nhiên bọn họ cảm nhận được một trận rung chuyển sau đó là tiếng gào thét của xác sống.
Âm thanh lớn đến chấn động dường như toàn bộ xác sống ở khu vực đó đều bị kích thích đến đỏ mắt.
Bọn họ dừng lại, nấp ở một nơi kín đáo để không bị phát hiện.
Họ thầm cầu mong là An Tịch vẫn đang bình yên vô sự.
Sau vài phút, họ cảm nhận được trong không khí có chút thay đổi.
Rồi sau đó là một phút, hai phút...
Đội trưởng nhận được một cuộc gọi từ bộ đàm, giọng nói quen thuộc và bình tỉnh của cô vang lên trong không gian yên tỉnh.
Dường như chấn động lúc nãy chỉ là ảo giác của họ, một lượng lớn xác sống gào thét, bây giờ lại không còn động tỉnh gì nữa.
/Giải quyết xong rồi, các người vào đi/
...
Mọi người nhìn nhau, quyết định đi vào trong.
Hình như bên trong đã trải qua một việc gì đó tất cả mọi thứ sạch sẻ đến quái lạ, như vừa có một cơn lốc quét qua cuốn đi tất cả.
Khi bọn họ vào trong liền quan sát khắp nơi tìm điểm đánh dấu, thế nhưng đã 15p rồi mà họ chẳng thấy thứ gì giống như cô mô tả cả.
"Rốt cuộc cái hình mặt trời mà cô ta nói đang nằm ở đâu vậy chứ, khu này rộng như vậy tìm mãi cũng chả thấy?"
Ngay lúc mọi người định bỏ cuộc, gọi lại cho Lạc Tuyết thì Dược Sâm đứng im nãy giờ mới lên tiếng.
"Tôi nghĩ là tôi tìm thấy rồi"
"Ở đâu?!"
Có người vui mừng chạy lại xem.
Nhưng mà thứ họ thấy chỉ có nét vẽ nghệch ngoạc hình xoắn ốc.
"Gì vậy, đây có phải hình mặt trời đâu?"
Dược Sâm:" Cứ đi xem rồi biết"
Sau đó hắn cũng không đợi mọi người kịp hiểu liền đi theo lối có đánh dấu.
Giống như chứng thực cho lời nói của hắn, những lối đi tiếp theo liên tiếp có những hình vẽ tương tự cho đến khi đến cuối đường.
Lúc này họ chỉ có thể nói, không phải họ không hiểu, mà là khả năng hội hoạ của An Tịch này thật sự rất 3 chấm.
Họ cũng không hiểu sao Dược Sâm có thể nhận ra được hình vẽ này là mặt trời nữa.
Sau khi đến địa điểm cuối cùng, họ thấy được một cảnh tượng kinh ngạc.
Thiếu niên xinh đẹp lại đang bị giam bởi một quả tim khổng lồ, mà An Tịch họ đang tìm lại đứng ngay bên cạnh không có chút biểu cảm kinh ngạc sợ hãi nào.
Ngược lại thiếu niên kia đã bất tĩnh rồi.
Dung Ninh chợt nhìn thấy vật trong tay Lạc Tuyết đang cầm.
Thì ra, người cô ta vẫn luôn tìm ở ngay bên cạnh, rõ ràng cô ta là khác biệt, cô ta biết được diễn biến lẫn kết cục, thế nhưng lại còn có một người trọng sinh!
Rốt cuộc thì tại sao lại đưa cô ta đến đây để rồi từng thứ cô ta có được chẳng là gì cả!
An Tịch, rốt cuộc cô muốn đấu với tôi sao? Được, nếu như cô đã muốn đối phó với tôi, tôi nhất định khiến cô phải hối hận, tôi không tin một người biết được cốt truyện như tôi lại thua một kẻ trọng sinh đâu!
Thấy mọi người đã đến đông đủ Lạc Tuyết kêu họ tìm cách kéo tên vua zombie này ra.
Sau khi nghe Lạc Tuyết nói, học cũng không thể tin được, người này vậy mà lại là vua zombie trong truyền thuyết, lại có thể trẻ như vậy, còn rất giống con người.
Nếu không phải làn da của thiếu niên trắng bệch như một cái xác chết thì họ cũng không muốn tin.
Họ cẩn thận kéo thiếu niên kia ra, không biết nếu khoét tim để kéo người ra thì hắn có chết không nữa.
Ngay khi mũi dao đầu tiên đưa vào thì trái tim liền bắt đầu giao động.
Tiếng đập của tim vô cùng hỗn loạn, giống như cảnh báo nguy hiểm, thiếu niên cũng có tư thế muốn tỉnh giấc.
Họ không dám làm bừa nữa, chỉ có thể hỏi Lạc Tuyết xem còn cách nào khác không.
Lạc Tuyết cho họ một đáp án.
"Tôi làm sao biết, tôi cũng không phải nhà nghiên cứu sinh vật hay gì đó, hỏi tôi cũng vô dụng"
Mọi người:"..."
Lúc Dung Ninh lên tiếng.
"Không phải người này chỉ muốn gặp chị An Tịch thôi sao, tốn một thế trận lớn như vậy chỉ để đưa chị ấy đi, chắc chắn là muốn thứ gì đó trên người của chị ấy.
Chị An Tịch, nếu như trước đây khi làm nhiệm vụ chị có vô tình đem thứ gì đó kỳ lạ về thì hãy lấy ra đi, có thể đó là thứ mà hắn ta cần thì sao?".
"Ý cô là tôi đã ăn cắp đồ của vua xác sống à?"
"Không em không có ý đó, chỉ là..."
"Nhưng mà tôi nghĩ cô đang có ý đó đó, không phải mới cách đây mấy tiếng trước cô còn có xích mích với tôi à? Tôi đang nghi ngờ cô cố ý khiến mọi người nghĩ xấu cho tôi đó"
"Chị! Chị sao có thể quá đáng như vậy, em là đang phân tích mục đích của bọn chúng thôi, với lại tình cảnh lúc này rất đúng không phải sao?"
Mọi người nghe Dung Ninh nói vậy thì cũng thấy có phần đúng, huống hồ lúc trước hình như An Tịch cũng có quen biết với một con đầu đàn.
Lúc này họ cũng không biết nên làm sao.
Thấy mọi người đang dần hướng đến mình Lạc Tuyết chỉ có thể thở dài, bộ dạng có lòng nhưng bất lực.
"Nếu không tin thì có thể xét người, người tôi nhỏ như vậy cũng không có chỗ giấu đồ".
Lạc Tuyết lại cười.
Thấy thái độ không sợ của cô, mọi người cũng chỉ có thể chuyển hướng suy nghĩ.
Nhưng rất lâu rồi họ không biết cách nào, ở đây tín hiệu lại không tốt, không thể liên lạc được với căn cứ để xin trợ giúp.
Thấy đã rất lâu rồi họ cũng không động tay được, Lạc Tuyết cũng có chút nóng nảy.
"Nếu không được thì cứ để tôi làm luôn cho, lâu như vậy mất thời gian, một lát nữa hắn ta lại tỉnh dậy!"
Sau đó Lạc Tuyết lấy một con dao ra lập tức đâm vào quả tim, như lúc đầu trái tim lại bắt đầu đập kịch liệt.
mọi người kinh hãi, sao cô có thể làm như vậy được, nếu như hắn chết, họ sẽ không thể tìm ra cách để bệnh dịch zombie kết thúc được nữa!
"An Tịch không được! Lỡ hắn chết chúng ta không thể tìm được cách nào dừng đại dịch này nữa!"
"Lo gì chứ, nếu hắn chết thật tôi chịu trách nhiệm là được chứ gì, đợi các người thì hắn đã tỉnh lại rồi kéo thêm chuyện nữa mất"
Dung Ninh lại bắt đầu chạy ra chắn, tỏ vẻ chính nghĩa.
"Chị không được làm vậy, chị muốn đặt tính mạng của bao nhiêu người trên đất nước phải chịu cảnh khốn khổ hay sao?"
Lạc Tuyết lại rất bình tĩnh:" Trách ra nếu không tôi đâm cả cô đấy"
"Em không tránh, có chết thì chúng ta cùng chết đi!"
"Hah, không biết trước đây ai mở miệng ra nói mình chỉ là một người yếu đuối, không ôm nổi trọng trách to lớn, bây giờ lại đứng chắn ở đây nói lời chính nghĩa?"
"Chị...!".