Mặt trời lên, thứ kia đã không còn ở đó nữa.
Có lẽ là đi trốn ánh nắng rồi.
Mọi người còn đang lo không biết có nên ra không, khi nghe Lạc Tuyết giải thích có chút đề phòng đi ra ngoài.
Lạc Tuyết dùng bộ đàm thông báo cho Trắc Uy Phong thông tin này.
Đầu bên kia bày tỏ hắn rất hứng thú, bắt đầu lôi lại những ghi chép trước đây ra xem xét lại.
Trên đường đi bọn họ gặp một đợt zombie bao vây, chết mất mấy người, đội của Thương Vũ cũng có trong đội ngũ.
Thương Vũ ngu ngốc vì bảo vệ cho Dung Ninh mà mất mạng.
Nói đến là thấy nực cười, hắn ở đằng trước cố gắng dùng dị năng che chở cho cô ta không một vết xước, cô ta vì một con zombie bò ở phía dưới làm cho kinh hoảng, sợ hãi.
Đã không làm được gì nấp sau lưng người khác rồi thì thôi, lại còn lấy oán báo ơn, kéo Thương Vũ ra chắn cho cô ta một mạng.
Hắn ta vì bị lôi kéo nên bị lạc vào bầy zombie bị xé thành 8 mảnh.
Cả đội ngũ to như vậy không ai nghi ngờ cái chết của Thương Vũ, chỉ có Chức Thiên luôn đứng bên cạnh chứng kiến hết cảnh đồng bạn của mình bị cô gái này hại chết.
Thời gian sau đó Chức Thiên không nói cho mọi người biết sự thật, nhưng cũng không muốn ở gần Dung Ninh nữa.
Cô ta lôi kéo hắn mấy lần mà không được.
Đội của Dung Ninh mất đi đội trưởng cũng như rắn mất đầu vậy, vốn dĩ sau khi mất đi hai thành viên thì nhân số đội đã ít đi một nữa, mà Dung Ninh còn đang có xích mích với Chức Thiên chưa làm lành.
Không có Thương Vũ bảo vệ, cô ta không biết dựa vào ai, Chức Thiên chắc chắn đã bỏ mặt cô ta rồi.
Dung Ninh đành dùng nhan sắc và tài dụ dỗ đàn ông của mình thu được sự bảo vệ từ một đội khác.
Vốn đội đó cũng có nữ nhân rồi lại thêm một cô gái không rõ tính cánh như nào, thì rất là khó chịu, cộng thêm Dung Ninh chẳng biết làm gì chỉ biết trốn sau lưng người khác nhìn người ta cực khổ giành lấy từng phút giây để sống sót.
Dung Ninh ở trong đó cũng không sống vui vẻ gì, trước đây cô ta được Thương Vũ bảo vệ, chăm lo từng chút không cho cô ta động tay giết thứ gì.
Sinh ra cho cô ta cảm giác bắt đầu ỷ lại nghĩ mình được bảo vệ là điều đương nhiên, mà cô ta cũng nghĩ vậy thật thậm chí còn nghĩ mình có năng lực xuyên đến đây đã là điều đặt biệt.
Cô ta chính là mấu chốt khiến thế giới này trở nên tốt đẹp hơn, hy sinh một chút có làm sao.
Dung Ninh luôn luôn bị những cô gái trong đội khác chỉ trích cô ta chỉ là cái bình hoa di động, ngoài việc trốn sau lưng đàn ông thì chả làm được gì, khiến cô ta rất không vui.
Dẫn đến Lạc Tuyết bị vạ lây, Dung Ninh không vui đem tất cả những gì mình chịu quy hết lên người Lạc Tuyết, cho rằng vì trước đây cô hại mình có tranh cãi với đội dẫn đến tình cảnh chia rẽ như bây giờ.
Lạc Tuyết cũng rất vui lòng để người khác hận mình, vì mục tiêu của cô chính là cô ta.
Sau đó đội ngũ lại thêm một đợt vây của zombie nữa, giống như chúng muốn tìm thứ gì đó từ bọn họ.
Nếu không tìm được chúng sẽ không buông tha.
Trong lúc mọi người đang chiến đấu, Lạc Tuyết tập trung bắn súng thì Dung Ninh từ đâu đã ở phía sau lưng, dùng lực mạnh đẩy cô ra phía trước, dường như muốn cô chết giống hệt Thương Vũ.
Cũng may chân Lạc Tuyết đứng vững chỉ là cái đẩy làm thân cô vồ ra phía trước không ít, xém chút nữa bị cào vào mặt hủy dung rồi, thấy kế hoạch thất bại Dung Ninh nhanh chóng trở về vị trí.
Lạc Tuyết liếc mắt xung quanh nhìn về phía Dung Ninh một cái, mắt cũng híp lại.
Thấy ánh mắt cô ta nhìn mình trừng trừng oán độc, khuôn mặt vì trừng lên mà mất hết mỹ cảm, không còn vẻ ôn nhu đáng yêu nữa.
Lạc Tuyết cũng không nhân lúc đó mà làm gì, chỉ nhìn cô ta rồi cười, giống như khiêu khích cô ta:" cô làm được gì tôi?"
Sau đó tình huồng y hệt như vậy liên tiếp xảy ra nhưng không phải là Lạc Tuyết mà là những người khác.
Mọi thứ xong xui mọi người mới bắt đầu tính sổ.
"Dung Ninh cô có ý gì đây hả, đột nhiên đẩy tôi!"
"?? Tôi đẩy chị lúc nào chứ?"
Một người khác lên tiếng làm chứng cho cô gái kia.
"Tôi thấy rõ ràng lúc cô ấy bị ngã cô ở phía sau cô ấy, còn những người khác nữa.
Ai có cô đứng bên cạnh đều bị đẩy một cái, không phải cô thì là quỷ đẩy à!"
"Nếu cô không phải con người tôi còn nghi ngờ cô là gian tế của bọn quái vật đó cài vào để tăng dân số của bọn chúng đấy!"
"Cô muốn đoàn đội này chết hết mình cô ôm danh người sống sót trở về à?!"
"Uổn công chúng tôi thu nhận cô, cô lại lấy oán báo ơn, cố ý hại chúng tôi như vậy, đúng là sói mắt trắng mà!"
Mặc cho Dung Ninh liên tục nói không phải thì mọi người bắt đầu mắng chửi cô ta liên tục.
....
Không những vậy còn có người muốn đuổi cô ta ra khỏi đội ngũ lớn này để cô ta tự sinh tự diệt.
Bị xô đẩy một hồi cô ta bị đẩy đến tận cuối hàng ngũ.
"Lần này là cảnh cáo, nếu cô còn muốn làm trò gì nữa thì tự đi mà lo, cô cũng tự đi mà chiến đấu đi, không ai rảnh hơi mà bảo vệ cô mãi, đúng là đồ đàn bà vô dụng!"
Lúc đó Dung Ninh vô tình nhìn vào ánh mắt của Lạc Tuyết, cô ta liền hiểu, những chuyện này là cô bày ra hãm hại cô ta.
Bàn tay nắm chặt như muốn đâm vào thịt.
Tính đến đây chắc hẳn nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành, không hiểu sao hệ thống lại không thông báo gì.
Cô xem lại bản điểm của hệ thống mới phát hiện con số của nhiệm vụ dừng lại khi chỉ còn 1% nữa.
Lúc này cô liền biết hệ thống cố tình chơi mình, Dung Ninh đã bị xa lánh tới mức đó nhưng lại không tính là hoàn thành.
Sau khi trời tối bọn họ lánh tạm trong một trường đại học, may mắn là họ tìm được một chút đồ ăn còn lại ở trong cửa hàng tiện lợi.
Trôi qua một đêm không có gì xảy ra, sáng hôm sau bắt đầu đi tiếp.
Bọn họ đi qua nhà ăn của trường học, Dung Ninh tiếp tụp theo sau mọi người, không biết có một con zombie nấp dưới gầm bàn lúc nào vồ ra nắm lấy chân cô ta.
Cô ta giật mình hét lên sau đó vùng vẫy thoát ra chạy lên phía trước, xui xẻo phía trước lại là Dược Sâm.
Cô ta đâm sầm vào lòng ngực của hắn, ngước mắt lên nhìn hắn cầu xin hắn cứu mình.
Nhưng sau đó sắc mặt cô ta tái nhợt lại, động tác hắn nhanh nhẹn giấu đồ lại vào túi quần đẩy cô ta về phía zombie.
Cô ta hét lên một cái sau đó bị cắn chết tại chỗ, tiếp theo một đám tiếng chân theo âm thanh mà đến chạy về phía này.
Mọi người nhận ra vấn đề nhanh chóng chạy về hướng lối ra.
Dược Sâm chạy được một đoạn lại thấy không đúng, quay lại nhìn thì thấy Lạc Tuyết vẫn đứng yên một chỗ.
Hắn liền kéo tay cô chạy đi, hai người là những người cuối cùng đi qua cửa phải có gì đó chặn cửa lại.
Lúc Dược Sâm chạy được qua cửa thì bị đẩy mạnh, cô ngăn cách hắn bằng một cánh cửa bảo hắn rời đi.
Dược Sâm nhíu mày khó hiểu, tại sao cô có thể chạy được lại không chạy.
"Cô làm gì vậy mau mở cửa!"
"Tôi không đi được, bảo mọi người tôi sẽ ở lại chặn bọn chúng"
Mặc cho hắn đập cửa cô cũng không mở, đằng sau zombie đã vồ tới, một đám liên tục cắn xé thân thể cô.
Lúc này bên trong đầu Lạc Tuyết chỉ toàn âm thanh hệ thống thông báo.
[Mục tiêu nhiệm vụ tử vong, tiến hành cách ly khỏi thế giới trong 10,...]
[9,...]
[5...]
[3...]
Sau đó cơ thể cô hoàn toàn chìm trong đám xác sống.
Dược Sâm nhận thấy tình hình đang tệ dần hắn chỉ có thể rời đi.
[1, bắt đầu dịch chuyển]