Xuyên Nhanh Ký Chủ Mời Diễn Xuất


Một tháng sau, trường có một đoàn thanh tra đến để xem biểu hiện, cũng như cách dạy dỗ của các giáo viên.
Mụ chủ nhiệm lớp Lạc Tuyết rất mong chờ vào buổi dự giờ hôm đó, nên đã dặn dò cả lớp rất nhiều cũng như luyện lại cho thành thục cách cư xử.
Chỉ cần qua được vòng này, bà ta có thể có biểu hiện tốt với hội đồng giáo dục, có thể sau này còn có cơ hội được chọn làm hiệu phó.

Bà ta từ lúc ở ngôi trường này đã cống hiến nhiều như vậy, đám người đó cũng nên biết điều mà mau mau đưa bà ta lên.
Tan học, trên lề đường có ba người, một nam hai nữ đang đứng trước một tiệm trà sữa mà tranh cãi.

Hình như cũng là học sinh trường mình, có vẻ như là tình tiết bị phản bội hay cấm sừng gì đó.
"Khương Tịch, hôm nay hãy nói rõ ba mặt một lời đi, rõ ràng cậu có hôn ước với tôi trước, vậy mà sau lưng lại đi cùng người khác là sao hả?"
"Sau lưng cái gì chứ, cô có biết dùng từ không vậy! Tôi nói thẳng cho cô bọn tôi yêu nhau công khai ai cũng thấy, chỉ có cô chậm hiểu thôi.

Ngay từ đầu tôi đã không thích cô, hôn ước thì là cái thá gì chứ!"
"Cậu dám nói vậy sao, có phải vì con trà xanh này mà cậu bỏ tôi không, nó sai khiến cậu làm vậy chứ gì!" Nói xong nữ sinh hung hăng lao lên muốn nắm lấy tóc của cô gái đứng sau lưng nam sinh.

"Cô thôi đi, đừng có động vào tiểu Nguyệt!"
"Tiểu Nguyệt? Gọi thân mật đến vậy cơ à, nhà cô ta có tiền, nhà tôi cũng có sao cậu cứ phải chọn con nhỏ đó hả!"
"Cô thấy đủ chưa, đã mất mặt đủ chưa, em ấy ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn cô nhiều, không như cô suốt ngày chỉ biết quát sống như kiêu ngạo coi mình như công chúa.

Tầm Y, mong cô tỉnh lại một chút, trên đời này còn có nhiều người hơn cô nhiều, đừng có mộng ảo mình là nhất nữa được không?!"
"Tốt hơn tôi? Có cái gì mà tốt hơn tôi, hôm nay cậu phải nói rõ bằng không chúng ta hủy hôn ước!" Cô ta vùng vẫy mạnh, vô tình cào lên mặt nam sinh một vết thương.
Lúc này cô gái đứng sau mới kinh hoảng lên tiếng.
"A Tịch, cậu không sao chứ, chảy máu rồi!"
Sau nam sinh lại ôn nhu nói với nữ sinh, khác hoàn toàn thái độ không kiên nhẫn với Tầm Y.
"Không sao, để mình giải quyết được rồi" Xong quay sang Tầm Y, nói.
"Không cần cô phải nhắc, cái hôn ước đó tôi vốn cũng không cần, tôi sẽ nói với cha hủy hôn ước để cô mãn nguyện"
Tầm Y sửng sốt vài giây sau đó bắt đầu nói năng khó hiểu.
"Hah, hủy hôn cậu không có cái quyền đó, cậu phản bội tôi rồi lại muốn huỷ hôn ước với tôi? Mơ đi, cho dù là hủy hôn thì tôi cũng phải là người bỏ cậu, chứ không phải cậu bỏ tôi cậu nghe rõ chưa!"
Rõ ràng là mình nói ra, tự mình ảo tưởng rồi lại bảo người khác không được, quả thật chỉ có suy nghĩ của đám con gái não ngắn.
"Tùy cô, miễn sau này đừng làm phiền tôi nữa là được"
Sau đó nam sinh đã kéo bạn gái mình đi, để Tầm Y ở giữa đường xấu hổ.
Không kéo dài được hai ngày, Tầm Y lại bắt đầu tìm đến nam sinh tên Khương Tịch kia quấy rối lần nữa, muốn được quay lại.

Rồi bắt đầu xin lỗi bảo mình quá nóng giận, lại lôi thêm màn tựa hứa sẽ cố gắng thay đổi thành mẫu người cậu ta thích, nhưng chỉ toàn bị từ chối.
Thành ra trong trường đều biết Tầm Y là người bị đàn ông bỏ rơi, lại không có mặt mũi đến cầu xin người ta quay lại.
Thấy cô ta chật vật như vậy, Lạc Tuyết vô cùng vui vẻ.
"Sao, thấy vui không?"
Tầm Y quay sang nhìn khuôn mặt mình ghét cay ghét đắng.

"Mày đến cười nhạo tao?"
"Không, tôi đến là hỏi, món quà bất ngờ tôi tặng, cậu có thích không, lần trước cậu tặng tôi quà bất ngờ quá, tôi không kịp đáp lễ, nên bây giờ tôi tặng lại" Nói xong còn nở một nụ cười xinh đẹp với Tầm Y.
"Ra là mày, mày làm tao mất mặt, mày làm t mất tất cả!"
Đúng là đám con gái khi đánh nhau thì chỉ có mỗi một chiêu nắm tóc, cô ta nhào lên liền muốn nắm tóc Lạc Tuyết, nhưng tất cả đều bị cô tránh được.
"Không biết sao tôi thấy hai người họ rất xứng đôi luôn, vậy là tôi giúp họ tạo một chút tình huống ngẫu nhiên, cậu biết đó, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy mà"
"Aaaaaaa! Im miệng, con quỷ c*i mày chơi tao!!!!" Tầm Y hét lên nhìn cô ta bây giờ không khác gì mấy người đàn bà nông thôn.
"Hét thì cũng không lấy lại được, cái này là tôi cảnh cáo, những việc mà cậu làm đều do cậu mà ra thôi"
Sau đó bỏ mặt Tầm Y đứng giữa sân, trút giận với cái cặp sách mới mua của mình.

Chiếc cặp đáng thương nằm trên đất bị đạp thê thảm.
Khương Tịch vốn là vị hôn thê của Tầm Y, cô ta rất thích người này, vốn dĩ nếu không có tình cảm cho dù vậy thì cậu ta cũng sẽ vì thỏa hiệp của gia tộc mà đồng ý.
Bây giờ đột nhiên bên cạnh tòi ra một cô bạn gái, cô ta bảo với mọi người cô ta có hôn ước mà người ta lại chẳng quan tâm đi hẹn hò.

Lập tức cô ta có cảm giác như địa vị chính thất bị lung lây, người cô ta thích lại bị nữ nhân khác cướp mất, mà cho dù cô ta có không thích thì ít nhất cô ta cũng phải là người nói lời chia tay trước.
Quả thật màn trả thù này của Lạc Tuyết đã đánh thẳng vào tâm lý kẻ địch, chứ không cần phải làm cái trò chạy qua chạy lại hãm hại nhau không được cái gì, có khi còn là bằng chứng khiến mình thành người xấu.
Cuối cùng thời gian dự giờ cũng đến, giáo viên chủ nhiệm của Lạc Tuyết cư xử khác mọi ngày, ôn hòa hẳn nói chuyện cũng dịu dàng, còn cả điệu cười giả phát tởm của mụ nữa.

"Hôm nay chúng ta học bằng máy chiếu để các em tiếp thu nhanh hơn nhé"
Máy chiếu được mở lên, mụ ta cứ nghĩ thứ trên tường hiển thị chính là bài học mới của hôm nay, nhưng mà nhìn biểu cảm của tất cả thì mụ ta nghi hoặc.
Quay sang nhìn mới biết, thứ chiếu trên kia có thể một bước khiến bà ta bị mất việc ngay lập tức.
Trên kia chính là video mụ ta nhận hối lộ từ phụ huynh, nhận trọng trách quản lý và giúp học sinh, nhưng lại sỉ nhục các em ấy thậm tệ.

Đối tượng thường xuyên là những em không có chỗ dựa, các em chủ yếu vào trường nhờ học lực thiên phú, những em này nhà thường không có điều kiện.
"Bị bắt nạt cũng đáng, em nhìn lại mình đi, không bằng người ta thì phải phấn đấu cho bằng người ta, suốt ngày yếu đuối khóc lóc chạy đến nói với tôi thì được ít gì!"
"Nhìn em kìa, tới bộ đồng phục hoàn chỉnh cũng không mua được, sao em nghĩ vào đây học được vậy, mơ trèo cao à?"
"Tôi thấy em rất giống đỉa, con đỉa bám trên loài khác để hút máu trở nên mạnh mẽ vậy, em vào đây để bám lên người những kẻ có tiền để vương xa hơn, nhưng mà không chịu nổi vì ăn nhiều thì cũng có lúc nổ tung mà..."
Những lời sau đó phát ra ngay cả người lớn còn không chịu được.
Lúc này mụ ta mới hồi thần tắt máy chiếu nhưng điều khiển không nhạy.
"Tắt mau, là ai đã mở cái đó lên vậy hả, ai đang trêu đùa vậy, không vui đâu mau tắt cho tôi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận