Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Giữ lại một hơi, còn lại xử lý tùy ý.
Mặc dù Kiều Huệ Nhi vẫn có chút không cam lòng nhưng cô biết tiểu thư Kanali đã thiên vị mình rất nhiều.
“Cảm ơn.” Kiều Huệ Nhi trịnh trọng cảm tạ.
Nguyễn Tiểu Ly nghịch nghịch mái tóc dài: “Giao ông ta cho cô, ba ngày sau tôi sẽ đến mang lão đi.”
Ba ngày này cứ tự do mà trả thù Pimo Joel, chừa lại một hơi tàn là được.
Pimo Joel nuôi thợ săn ở sau lưng, không biết ông ta đã mượn tay thợ săn diệt trừ bao nhiêu người ngáng đường rồi, bây giờ đến lúc phải chịu báo ứng thôi.
Tiểu Ác: “Ta đã đọc hết cốt truyện rồi. Sau khi Ly Kanali chết sẽ tới đoạn nam nữ chính đi lật đổ Pimo Joel.”
Nhưng tình hình bây giờ lại là Ly Kanali và Lucerne Morris diễn cảnh này.
Đúng là lệch đến không thể lệch hơn.
“Tiểu Ly, nhiệm vụ phản diện ở thế giới này đã hoàn thành, cô nghĩ tới lúc nào rời đi chưa?”
Thân thể này là dòng máu thuần chủng, cứ tiếp tục như vậy mà không có gì ngoài ý muốn thì cô sẽ không chết. Nhưng Nguyễn Tiểu Ly không thể ở lì mãi một thế giới.
“Trước mắt không đi.”
“Ok ok ta hiểu, nhưng cô không thể sống đến lúc chết già nha, vì cô không thể chết già.”
Ở thế giới khác Tiểu Ác có thể nhìn Nguyễn Tiểu Ly tiêu hao hết sự sống của cơ thể mới mang cô đi, nhưng thế giới này thì không được.
“Ừm.”
Cô biết mình sẽ không chết.
Ma cà rồng có được cuộc sống bất tử, đây có lẽ là chuyện mà những người yêu nhau mong ước nhất.
Từ khi Kiều Kanali trở lại, Hansa Kanali đã hoàn toàn thay đổi từ một người cha lạnh nhạt thành một người anh dịu dàng.
Nguyễn Tiểu Ly thường xuyên nghe thấy Kiều Kanali gọi Hansa Kanali là anh trai, còn Hansa Kanali thì gọi Kiều Kanali là em gái. Dẫu biết rằng hai người họ là anh em ruột, nhưng nhìn thấy hình ảnh như vậy cô bỗng có cảm giác nói không nên lời.
Chỉ có thể nói là… rất tình thú!
“Khụ khụ khụ, Tiểu Ly, bình tĩnh.”
Tiểu Ác nghe được tiếng lòng của Nguyễn Tiểu Ly bỗng bị giật mình đến mức ho khan.
“Nếu không ngại, cô cũng có thể gọi nam chính là anh trai.”
Nguyễn Tiểu Ly nhìn thoáng qua chàng trai đang vẽ tranh cho cô: “Cậu ta là em trai.”
Ly Kanali lớn hơn Lucerne Morris.
Tiểu Ác: “…Vậy cô có thể gọi anh ta là em trai, còn anh ta gọi cô là chị… Quá tình thú!”
“…”
Lucerne Morris nghiêm túc trong từng nét bút mà vẽ cô gái trong tranh, nhưng cho dù bức tranh có chân thực đến đâu cũng không đẹp bằng một phần vạn của người thật.
“Tiểu Ly Ly, anh có thể vẽ vài chi tiết khác em lúc này không?”
Lucerne Morris ngẩng đầu hỏi, đôi mắt âm thầm lóe sáng.
Nguyễn Tiểu Ly khó hiểu: “Lấy em làm mẫu thì phải vẽ lại đúng sự thật chứ, anh muốn vẽ cái gì khác?”
“Vẽ xong sẽ cho em xem.”
Lucerne Morris lại một lần nữa cúi đầu xuống vẽ tranh, Nguyễn Tiểu Ly buồn chán nhìn đôi vợ chồng đang ngồi uống hồng trà trong vườn hồng đằng xa.
Khó mà tưởng tượng được hai người họ đã mấy chục nghìn tuổi, lại còn có một đứa con gái mấy trăm tuổi là cô đây.
Kiều Kanali đẹp, là vẻ đẹp có thể làm tâm hồn người ta mê đắm, nhưng vẻ đẹp đó lại mỏng manh yếu đuối, không có tính xâm lược. Vẻ đẹp như vậy khiến người ta muốn mãi mãi bảo vệ bà ấy ở trong lòng và cưng chiều hết mực.
Hansa Kanali đúng thật đã làm như vậy. Nguyễn Tiểu Ly thường thấy Hansa Kanali ôm Kiều Kanali.
“Tiểu Ác, sau này ta có em trai hay em gái không?”
Chỉ còn lại ba thành viên nhà họ là huyết thống thuần chủng, nếu vận mệnh của ba người họ đã hoàn toàn thay đổi, vậy có phải họ cũng nên vì huyết thống thuần chủng mà tạo thêm nhân khẩu?
Dù sao Ly Kanali không thể sinh ra huyết thống thuần chủng vì Lucerne Morris không phải là thuần chủng.
Vả lại… Nguyễn Tiểu Ly liếc xuống cái bụng của mình, hình như cô sẽ không mang thai.
Tiểu Ác: “Khỏi nghĩ nhiều, cô sẽ không mang thai. Mang thai chỉ khiến ký chủ càng thêm lưu luyến thế giới đó nên ngay từ đầu ta đã thiết lập chức năng triệt sản.”
“Ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly cũng chưa sẵn sàng có con, cô cũng không chuẩn bị cho chuyện đó nên cứ như vậy cũng tốt.
Nguyễn Tiểu Ly tinh mắt nhìn thấy hai vợ chồng đang uống uống hồng trà không biết từ lúc nào đã xuất hiện cử chỉ thân mật. Nguyễn Tiểu Ly lặng lẽ thu hồi ánh nhìn.
Thiếu niên tuấn mỹ trước giá vẽ vẫn luôn yên lặng từ lúc bắt đầu vẽ tranh cứ như là không tồn tại. Nguyễn Tiểu Ly thò đầu qua, tò mò không biết Lucerne Morris đang vẽ gì.
Nhưng vừa quay đầu qua, cô lập tức nhìn thấy một cô gái tinh xảo như búp bê đang cười giữa vườn hoa, cười đến quyến rũ mà lại khí phách.
Chỉ là trên người Nguyễn Tiểu Ly vốn dĩ phải mặc một chiếc váy dài màu đen, nhưng cô gái trong tranh lại mặc váy hai dây, một bên dây còn rơi xuống tới ngực…
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Tiểu Ác trợn mắt há mồm: “Hahahahaha, đúng là văn hóa phương Tây, nam chính đang vẽ tranh nghệ thuật cho cô đấy nha.”
Rõ ràng Lucerne Morris chưa bao giờ nhìn thấy cơ thể thật của cô, nhưng chỉ bằng vào trí tưởng tượng đã có thể vẽ ra vô cùng chân thật.
Mặt Nguyễn Tiểu Ly tối sầm: “Anh đang vẽ cái gì đấy?”
“Vẽ em.”
“Ồ? Vậy em đang mặc cái gì kia?”
“Váy đen.”
“Váy dây à?”
“Đúng.”
Một tiếng “đúng” thật vang dội và không chút do dự. Hiện tại Nguyễn Tiểu Ly rất hoài nghi Lucerne Morris mắt mù hoặc mắc chứng ảo tưởng, xem tưởng tượng như là thật.
Nguyễn Tiểu Ly đứng dậy chuẩn bị đi. Cha mẹ ở đằng kia vẫn còn không biết xấu hổ kia kìa, cô vẫn nên nhanh chóng đưa Lucerne Morris đi thôi.
Nhưng Lucerne Morris sao có thể cho Nguyễn Tiểu Ly cơ hội rời đi, hắn nắm cổ tay Nguyễn Tiểu Ly rồi kéo mạnh lại. Theo quán tính, Nguyễn Tiểu Ly ngã thẳng vào người hắn, mông ngồi ở trên đùi hắn.
Không đợi Nguyễn Tiểu Ly kịp đứng dậy, Lucerne Morris đã dùng một tay kìm lại eo cô khiến cô không thể nhấc mông lên được. Tay kia Lucerne Morris vẫn cầm cọ vẽ, tỉ mỉ khắc họa đôi vai trần của cô gái trong tranh.
“Tiểu Ly Ly, anh vẽ rất cực khổ, sao em chưa xem một cái mà đã đi rồi.”
“…”
Lucerne Morris tựa cằm trên vai Nguyễn Tiểu Ly: “Anh vẽ đẹp không?”
Giọng hắn khàn khàn, Nguyễn Tiểu Ly dự cảm có điềm không lành.
“Tiểu Ly Ly, anh vẽ em đẹp như vậy có phải em nên thưởng cho anh không?”
“Không thưởng.”
“Tiểu Ly Ly từ chối dứt khoát như vậy làm anh buồn quá. Nếu không khen thưởng anh vẽ tranh đẹp vậy lần trước anh đã giúp tìm ra bằng chứng Pimo Joel cấu kết với thợ săn, với công trạng lớn như vậy có phải đã đến lúc em nên thực hiện khen thưởng của em?”
Lần trước cô không hề nói là khen thưởng cho anh mà, là do Lucerne Morris tự biên tự diễn.
Lucerne Morris cố ý, rõ ràng anh ấy muốn cắn cô, hút máu cô nhưng lại ra vẻ như là chính trực.
Nguyễn Tiểu Ly không thể nuốt trôi được cục tức này, vì vậy cô nghiêng đầu cắn vào cổ hắn.
“Ưm…” Lucerne Morris rên lên một tiếng, sau đó cười xấu xa: “Tiểu Ly Ly đúng là không thể chờ nổi nha.”