Xuyên nhanh: ký chủ một lòng muốn chết

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Chin
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Rõ ràng chỉ là một cậu nhóc choai choai nhưng giọng điệu lại lạnh nhạt đến không tưởng. Thừa Mặc cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Tôi với cậu từng có khúc mắc gì sao?”
Hắn có cảm giác cậu bạn nhỏ này không thích mình lắm, thậm chí còn có chút thành kiến.
“Tôi và thiên tài như anh không quen nhau, sao có thể có xích mích được.” Nguyễn Tiểu Ly cụp mắt bỏ đi.
Thừa Mặc chẳng hiểu gì, cuối cùng chỉ có thể kết luận rằng có thể là do lòng tự trọng của bạn nhỏ này quá cao, không thích có người nghe thấy và nhìn thấy hình ảnh mình bị giáo viên la rầy vừa nãy.
Sớm biết như vậy thì hắn đã nhanh chóng tránh tránh đi rồi. Thừa Mặc hơi buồn bực.
Cả buổi chiều hôm ấy, Thừa Mặc luôn buồn phiền, cứ nhớ mãi đến dáng vẻ lạnh nhạt của người đàn em khóa dưới kia.
Ngay lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, Thừa Mặc không hiểu sao lại muốn trêu chọc người ta một chút, nhưng mà với quan hệ hiện tại của bọn họ thì có hơi… Haiz, không nghĩ nữa, dù sao cũng không quen biết gì.
Thừa Mặc cười một cách bất đắc dĩ, ném hết mọi chuyện ra sau đầu.
Tan học, cổng trường vừa mở ra, một đám học sinh đeo balo chen chúc đi ra cổng.
Nguyễn Tiểu Ly vừa ra đến cổng trường đã nhìn thấy một chiếc xe hơi quen thuộc. Nguyễn An tới.
Nguyễn An hướng về phía cô, gọi: “Tiểu Ly”
Rất nhiều người nhìn Nguyễn Tiểu Ly.
“Người kia là ai vậy? Ba của Nguyễn Tuấn Ly à?”
“Hình như là vậy. Thì ra ở nhà ba của Nguyễn Tuấn Ly gọi cậu ấy như vậy. Tiểu Ly, nghe dễ thương ghê.”
Nguyễn Tuấn Ly là một nam sinh lạnh lùng, hotboy đẹp trai có tiếng trong trường, hầu như rất ít khi nói chuyện với người khác, luôn độc lai độc vãng (*). Nếu là người khác thì với tính cách và tác phong như vậy chắc chắn đã bị mọi người lãng quên, nhưng Nguyễn Tuấn Ly lại có khuôn mặt quá đẹp, muốn người khác làm lơ cũng khó.
(*) độc lai độc vãng: đi đâu làm gì cũng chỉ một mình.
Không thích nói chuyện và độc lai độc vãng ngược lại trở thành điểm cộng, thỏa mãn sự ảo tưởng của rất nhiều nữ sinh.
So với hotboy ấm áp thì mọi người càng thích hotboy lạnh lùng hơn, loại cảm giác chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chạm tới hay sinh ra suy nghĩ xấu xa kích thích hơn nhiều.
Nguyễn Tiểu Ly đi qua.
“Sao lại đến đón con?”
Nguyễn An: “Đúng lúc đi ngang qua.”
Nói dối.
Thật ra Nguyễn An đã xin nghỉ làm buổi chiều. Sau khi nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm chiều nay, ông nghĩ Nguyễn Tuấn Ly chắc chắn sẽ bị giáo viên gọi lên văn phòng, mà con gái bị phê bình nhất định tâm trạng sẽ không vui nên ông cần phải đến xem một chút.
Trẻ con ở độ tuổi này rất mẫn cảm, ông phải quan tâm đến tâm trạng của con gái nhiều hơn.
Nguyễn An mở xe cho cô: “Tối nay muốn ăn gì, ba dắt con đi.”
“Con không muốn ăn gì hết.”
“Bình thường ăn gì?”
“Thịt nướng.”
“Được.”
“...”

Tối đến, Nguyễn An đưa Nguyễn Tiểu Ly về chỗ ở, lúc chuẩn bị đi thì mở miệng: “Tiểu Ly, ba biết tiền ba đưa cho con hầu như con đã nạp vào trò chơi hết rồi. Thích chơi game cũng tốt, con người ấy mà, nếu không có chút việc yêu thích thì thật sự rất khó chịu.”
Cô biết hôm nay Nguyễn An đến đây nhất định là có chuyện muốn nói. Chỉ là người cha này rất tinh tế, lúc ăn cơm không nói, ở bên ngoài cũng không nói, đợi đến khi con gái cảm thấy thoải mái nhất mới nhắc đến.
Nguyễn An tiếp tục nói: “Ba rất ủng hộ con chơi game, nhưng mà chơi game không thể trở thành công việc, không thể đáp ứng được cuộc sống sau này của con, con nên chú tâm học tập rồi thi đậu cấp ba thì hơn. Tiểu Ly, con hiểu mà đúng không?”
Không chỉ trích con về việc chơi game, điểm này làm cho Nguyễn Tiểu Ly rất thoải mái.
“Dạ, con hiểu rồi.”
Nguyễn An xoa đầu cô: “Ráng học chăm chỉ, Tiểu Ly nhà chúng ta rất thông minh mà, nghiêm túc lên là không thua ai đâu.”
Nguyễn An dặn dò một vài câu về sinh hoạt hàng ngày rồi rời đi.
Tiểu Ác nghiêng đầu hỏi: “Sớm muộn gì cô cũng sẽ đi theo con đường thi đấu thể thao điện tử, tại sao lại không nói với Nguyễn An việc cô muốn gia nhập vào đội Hạ Trung?”
“Đợi khi nào vào được rồi hẵng nói cho ông ấy biết. Bây giờ nói cái gì ông ấy cũng không tin đâu, hơn nữa sẽ cho rằng ta u mê game không tỉnh ngộ, như vậy sẽ làm ông ấy đau đầu thêm.”
Rất rõ ràng là Nguyễn An hy vọng Nguyễn Tuấn Ly tập trung vào học hành, mặc dù vài năm trở lại đây con đường thể thao điện tử rất phát triển nhưng đại đa số mọi người vẫn giữ quan niệm truyền thống.
Họ cho rằng chơi game là để tiêu khiển, để thư giãn, dù sao nó cũng không phải là một chuyện hay ho gì, không thể trở thành một nghề nghiệp. Do đó nếu bây giờ nói với Nguyễn An về việc gia nhập đội tuyển Hạ Trung, ông ấy sẽ không vui mừng hay tự hào về cô mà chỉ cảm thấy Nguyễn Tuấn Ly quá cố chấp với game.
Nguyễn An cũng được xem là một người cha tốt, nhưng quan niệm xã hội cố hữu đã kiềm hãm ông, làm ông khó tiếp nhận những thứ mới mẻ. Chờ đến khi chân chính thực hiện được, sau đó bày ra tất cả thành quả trước mặt ông thì ông mới có thể tin tưởng.
Cô tin Nguyễn An sẽ ủng hộ.
Tiểu Ác: “Vậy sau này cô cố gắng đừng đi trễ nữa, đỡ phải bị chủ nhiệm mời lên nói chuyện rồi làm cha của nguyên chủ lo lắng.”
“Ừ.”
Nguyễn Tiểu Ly lấy điện thoại ra đặt vài cái báo thức, nhất định phải phá vỡ “đồng hồ sinh học” của cái cơ thể này.
Muốn Nguyễn An không lo lắng thì chỉ quan tâm chuyện không đi trễ thôi là chưa đủ, bài tập về nhà cũng phải làm.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa là chín giờ.
Cô soạn ra bài tập. Bài tập hôm nay quá nhiều, ngay cả khi cô biết hết đáp án rồi ghi thôi cũng phải mất khoảng một tiếng đồng hồ.
Vì để kết quả đúng với năng lực của Nguyễn Tuấn Ly, cô phải “bùa” đáp án, mà như vậy thì còn mất thời gian hơn.
Nguyễn Tiểu Ly suy nghĩ một chút rồi vẫn mở trò chơi lên, gửi cho Thừa Mặc một tin nhắn.
Tuấn: 【Tối nay chơi game lùi lại một tiếng rưỡi được không? Mười giờ rưỡi chơi.】
Thừa Mặc đã mở máy tính từ lâu, định chờ đến chín giờ rồi đánh quái với Tuấn.
Máy tính phát ra một tiếng, Thừa Mặc lập tức đọc tin nhắn.
Lùi lại?
Có lẽ bên Tuấn đang có việc gấp.
Mạch Thành: 【Đương nhiên là được, cậu cứ giải quyết chuyện của mình trước đi.】
Tuấn: 【Ừ.】
Trong ký túc xá của Hạ Trung, Trương Ý và các đội viên đã sớm xách ghế đến phòng của Thừa Mặc, bọn họ đang chờ để xem đội trưởng và Tuấn chơi game với nhau.
Ai nào ngờ rằng thứ chờ được là thời gian bị lùi lại.
Trương Ý: “Không phải chứ, đẩy xuống một tiếng rưỡi? Vậy là chúng ta phải chờ tiếp rồi. Người này có chút không nể mặt đội trưởng nha.”
Dù thế nào đi nữa đội trưởng Thừa Mặc cũng rất nổi tiếng trong giới thể thao điện tử của nước Z hiện nay. Thông thường được đại thần mời chơi game chung không phải mọi người đều rất háo hức à, sao tên Tuấn này lại lạnh lùng như vậy chứ, còn lùi thời gian nữa?
Thừa Mặc không thèm để ý: “Ai cũng có lúc có chuyện gấp, chờ thêm một tiếng rưỡi cũng có sao đâu.”
“Nhưng mà đội trưởng, ngày mai chú có bài kiểm tra tháng mà, chẳng phải hôm nay chú định mười một giờ là đi ngủ sao?”
Ai cũng biết bài thi tháng đợt trước Thừa Mặc suýt chút nữa đã bay khỏi top 10 của khối, tháng này cậu ấy đã chuẩn bị tốt để hy vọng có thể duy trì ở top 5.
Trong giới thể thao điện tử cũng có một số người là học sinh như Thừa Mặc, tuổi trẻ tài cao.
Haiz, bọn họ già rồi.
Nhưng họ chưa từng cảm thấy Thừa Mặc mới chỉ 18 mà đã làm đội trưởng thì có vấn đề gì, nhiều thanh niên hơn hai mươi tuổi trong đội vô cùng kính nể Thừa Mặc.
Ngày mai phải làm bài thi, đêm trước khi thi nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt.
“Không sao, mười hai giờ ngủ cũng không ảnh hưởng gì.” Đối với kỳ thi, Thừa Mặc vẫn rất có lòng tin.
Trương Ý cười, đặt tay lên bàn phím của Thừa Mặc: “Hay là hỏi thử Tuấn có việc gì gấp rồi hẹn lại với cậu ta tối mai đánh. Cậu ta lùi thì chúng ta cũng lùi, có qua có lại.”
Thừa Mặc cau mày.
Trương Ý đã gõ chữ xong.
Mạch Thành: “Có chuyện gấp hả? Nếu cậu còn nhiều chuyện phải làm vậy chúng ta hẹn lại tối mai đánh quái đi.”
Nguyễn Tiểu Ly đọc tin nhắn trên máy, lại nhìn xuống bài tập trên bàn, đánh chữ trả lời.
Tuấn: 【Không nhiều lắm, bài tập của năm môn thôi, hơn một tiếng nữa là xong.】
Trương Ý nhìn câu trả lời mà mất bình tĩnh: “Đù má! Bên kia là học sinh hả?”
Mẹ nó, lại là một thiên tài nhỏ tuổi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui