Xuyên nhanh: ký chủ một lòng muốn chết

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ashley
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
“Nguyễn tiểu thư cũng mới vừa tới, bây giờ đang nói chuyện với phu nhân ở bên trong, làm phu nhân cười không ngừng.”
Hoắc Tịch không đáp lời, cất bước đi vào phòng khách, quả nhiên nhìn thấy người phụ nữ kia đang ngồi cạnh mẹ mình.
Nguyễn Tiểu Ly mặc váy Chanel dài, khuôn mặt trang điểm nhẹ, cả người toát lên vẻ yêu kiều khiến người ta không thể rời mắt. Cô đang cười nói nhẹ nhàng, đúng lúc ngước mắt lên nhìn thấy Hoắc Tịch vừa vào cửa, nụ cười ấy càng thêm rạng rỡ: “Hoắc Tịch, anh đã về.”

Lời này nghe vào giống như một người vợ đón chồng đi làm về.
Hoắc phu nhân quay đầu lại, thấy con trai đã về tới thì rất hào hứng: “Rốt cuộc con cũng về rồi. Mẹ đoán hôm nay con sẽ tan làm sớm.”
Cuộc sống của Hoắc Tịch trên cơ bản rất có quy luật, mỗi tuần đều sẽ có một ngày tan ca sớm để về với mẹ.
Trong lòng Hoắc Tịch trầm xuống, có phải Nguyễn Ly Kiều biết trước hôm nay hắn về sớm nên mới tới nhà hắn không? Xem cô chọc mẹ hắn cười đến vui vẻ thế kia, hẳn là tới lấy lòng bà ấy.
Mục đích là gì thì không cần phải đoán nữa, chính là nhân lúc tâm trạng Hoắc phu nhân tốt để định ra ngày kết hôn đây mà.
Vốn dĩ cho rằng người phụ nữ này sau khi du học thì đã tiến bộ hơn, nhưng không ngờ vẫn giống như trước đây, dùng mọi thủ đoạn để gả cho hắn.
Đính hôn cũng đã xong, việc gả cho hắn chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nguyễn Ly Kiều càng muốn ép bức, Hoắc Tịch chỉ càng phản cảm.
Hoắc Tịch vào cửa đã thấy Nguyễn Tiểu Ly, thiện cảm của hắn đổi với cô trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, ngược lại còn có chút chán ghét.
Hắn đi tới: “Sao cô lại đến đây?”
Lời này có thể nói là làm Nguyễn Tiểu Ly vô cùng xấu hổ, dường như hắn có vẻ không chào đón cô. Có điều, hắn vốn dĩ chưa từng chào đón cô thật.
Tiểu Ác: “Thật ra nếu nguyên chủ không tính kế hại nữ chính, thay vào đó sống an phận thì có lẽ Hoắc Tịch sẽ không bới móc sai lầm của nguyên chủ, cũng sẽ cưới cô ấy.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Cưới xong rồi để trưng trong nhà à? Sau đó hắn lại tiếp tục ở bên tình nhân nhỏ của mình?”

Tiểu Ác: “…”
Đột nhiên Tiểu Ác cũng cảm thấy Hoắc Tịch rất cặn bã. Tam quan của cốt truyện gốc thật sự có vấn đề.
Hoắc phu nhân nói đỡ cho Nguyễn Tiểu Ly: “Là mẹ kêu Kiều Kiều tới. Đã hơn một năm mẹ chưa gặp con bé, vậy mà con bé vẫn nhớ mẹ thích ăn cái gì. Thật là một đứa trẻ có tâm mà.”
Hoắc Tịch cởi áo khoác ra đặt sang một bên, không thèm liếc mắt tới Nguyễn Tiểu Ly lấy một cái.
Có tâm? Lấy lòng hắn mẹ hắn là có tâm?
Khi một người muốn chối bỏ một người, thì dù người này có làm gì đi chăng nữa cũng đều bị xem là chướng mắt.
Hai người bọn họ chính là như thế.
Dì Triệu bước tới: “Phu nhân, thiếu gia có mang về đồ ngọt mà bà thích.”
Bánh ngọt được mang tới giống y như đúc cái bánh của Nguyễn Tiểu Ly. Trong lòng Nguyễn Tiểu Ly hiểu ra, Hoắc Tịch đúng là một người con hiếu thảo giống như trong cốt truyện gốc miêu tả.

Hoắc phu nhân toét miệng cười rộng tới mang tai: “Hai con thật là tâm linh tương thông, đều là những đứa bé ngoan. Dì Triệu! Lát nữa nấu nhiều đồ ăn một chút, hôm nay Kiều Kiều ở lại ăn tối với chúng ta.” 
Hoắc phu nhân trực tiếp quyết định mà không hỏi qua ý kiến của Nguyễn Tiểu Ly. Nguyễn Tiểu Ly hiểu Hoắc phu nhân đang tạo cơ hội cho cô ở chung với Hoắc Tịch.
Nhưng càng như thế sẽ càng khiến Hoắc Tịch chán ghét Nguyễn Tiểu Ly thêm, hắn sẽ nhận định là do cô đã xúi giục mẹ hắn làm như vậy, cho rằng cô là loại phụ nữ tâm cơ, cũng sẽ nghĩ rằng mấy ngày hôm trước hắn cảm thấy cô đã thay đổi thật ra chỉ là ảo giác.
Coi như tính khí và cách nói chuyện đã thay đổi, song bản chất vẫn như vậy.
Hoắc phu nhân ngáp một cái: “Còn hơn một tiếng nữa mới tới giờ ăn cơm, mẹ hơi mệt, lên lầu nghỉ ngơi trước. Thanh niên các con ở lại trò chuyện đi.”
Tấm lòng muốn vun đắp tình cảm cho bọn họ của Hoắc phu nhân thật sự quá lộ liễu rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận