Khi kim giờ trên đồng hồ quả lắc chỉ vào số mười, đầu kim phút hướng thẳng về phía số mười hai, Mộ Tiêu Dạ thành công dọn đồ vào nhà của An Nhiên, còn ngang nhiên chiếm luôn cả một góc trong phòng để đồ của cô.
Nhìn phòng quần áo của mình ban sáng còn chói mắt, quyến rũ đỏ rực như lửa nay lại xen lẫn đâu đó vài bộ y phục đen tuyền của đàn ông, An Nhiên hơi nhướng mày một chút, sau đó lấy một chiếc váy ngủ màu đỏ sậm ở trong tủ ra, mặc vào rồi chậm rãi bước từng bước đến quầy bar ở phòng khách.
Ánh mắt lướt quanh tủ rượu một lượt, cuối cùng dứt khoát chọn chai rượu Whisky đặt ở trên đầu tủ.
Cẩn thận rót đầy hai ly rượu, An Nhiên cầm một ly lên, lắc lắc vài cái, đưa lên mũi thưởng thức hương vị của vị trái cây lên men kết hợp với mùi thơm của gỗ, cô hài lòng gật đầu, uống thử một ngụm, từ từ cảm nhận vị cay nồng lan tỏa ra đầu lưỡi cuối cùng đọng lại vị ngọt dịu nơi cổ họng.
Lúc này, đột nhiên từ đằng sau có một cánh tay vươn tới giành lấy ly rượu trên tay An Nhiên, một tay thì ôm chặt eo cô, cằm đặt lên vai cô, mũi liên tục hít lấy hương thơm bạc hạ trên người An Nhiên, miệng thì đặt sát ngay tai cô.
Bình thường nếu không biết người đó là ai, nhất định An Nhiên sẽ cho rằng cái tên đằng sau cô kia là một kẻ biến thái.
Nhưng rơi vào trường hợp của Mộ Tiêu Dạ thì cô lại cảm thấy bộ dáng này của anh trông rất cuốn hút, cô rất thích.
Bất quá, hiện tại cô vẫn còn tức giận vì bỗng dưng bị anh lấy mất ly rượu.
Cô quay đầu, phồng má, bất mãn nhìn anh: "Làm gì?" Nghĩ phải bày ra bộ dáng đáng sợ nhất.
Nào ngờ hiệu quả lại không như cô muốn, nhìn thấy gương mặt vì uống rượu mà hơi hơi ửng đỏ, cộng thêm bộ dáng phồng má chu môi khiến cô vừa đáng yêu vừa quyến rũ làm cho Mộ Tiêu Dạ chỉ muốn ngay lập tức ngậm chặt đôi môi mọng nước kia.
Cố gắng dằn xuống lửa nóng trong người mình, Mộ Tiêu Dạ đặt ly rượu uống dỡ của cô lên bàn, rồi giơ tay nhéo nhẹ cái mũi của An Nhiên một cái.
"Chưa ăn tối đã uống rượu? Em muốn bị đau bao tử, hả?"
"Thì uống một ngụm, rồi ăn cũng được mà."
Thấy anh nhìn chằm chằm mình, gương mặt như tượng tạc đen sì, tự nhiên trong đầu cô lướt qua vài mảnh vụn nhỏ, một bóng đen mờ ảo thấp thoáng ở phía xa nhưng cô không thể thấy rõ được.
Trong lúc mơ hồ, cô cứ theo bản năng đáp lại lời của anh mà chưa kịp suy nghĩ.
Đợi đến khi hồi phục tinh thần, An Nhiên mới phát giác ra hành động lạ lùng của mình.
Hai mày cô nhíu chặt.
Rõ ràng, câu nói đó của cô là theo thói quen.
Nhưng cô không nhớ mình đã nói câu này bao giờ?
Hơn nữa vài mảnh vụn nhỏ ban nãy hiển nhiên là chuyện đã xảy ra trong quá khứ!
Không lẽ đó là thời điểm trước khi cô mất trí nhớ?
Nhưng nếu thật sự là trước khi mất trí nhớ thì tại sao trong khi nói chuyện với Mộ Tiêu Dạ cô lại đột nhiên xuất hiện vài mảnh ký ức vụn vặt.
Không lẽ, Mộ Tiêu Dạ có liên quan đến quá khứ của cô?
Càng nghĩ, An Nhiên càng cảm thấy bức bối, khó chịu, hai huyệt thái dương như bị ai cầm đá đập thẳng vào khiến đầu cô đau đến mức như nổ tung, hai mắt nặng trĩu không thể mở nổi, tay chân không còn tuân theo sự điều khiển, cả người mềm nhũn, ngã ra đằng sau.
Mộ Tiêu Dạ đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của cô một lúc, cũng cảm thấy có hơi khó hiểu, ngay khi định mở miệng gọi hồn cô về, chỉ thấy thân thể của An Nhiên như con diều đứt dây, hai chân khuỵu xuống, đầu có khuynh hướng ngã xuống đất, anh vội vàng lấy tay giữ chặt người cô, dứt khoát bế bổng cô đặt lên chiếc sofa gần hai người nhất.
Thế nhưng khi anh vừa đặt cô lên sofa, chưa kịp làm gì, An Nhiên đã tỉnh lại, cô chậm rãi mở mắt, đối diện với ánh mắt lo lắng của Mộ Tiêu Dạ, cô ngây người một chút, rồi từ từ ngồi dậy.
Trông cô lúc này, ngoại trừ khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi ra thì không có một tí dấu vết nào gọi là vừa mới ngất xỉu.
Đối diện với tình huống này của cô, Mộ Tiêu Dạ hơi ngạc nhiên xong sau đó đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp như đã đoán ra được điều gì đó.
Anh rót cho cô một ly nước, nhẹ nhàng quở trách: "Đã nói chưa ăn thì không được uống rượu! Cứ không chịu nghe lời! "
Ngữ điệu của Mộ Tiêu Dạ vẫn mang theo sự dung túng giống ngày thường nhưng An Nhiên vẫn có thể nghe ra được sự tức giận bị anh ẩn giấu.
Biết anh vì lo cho mình nên mới như vậy, An Nhiên bỏ sự việc đột ngột kia sang một bên, một nhận lấy ly nước anh đưa, một tay khoác lấy tay anh, đầu mệt mỏi dựa vào vai Mộ Tiêu Dạ.
Hiếm khi dịu dàng nói: "Được rồi! Biết rồi! Không phải anh nấu đồ ăn cho em sao? Ăn thôi, để lâu sẽ nguội đó!"
Tiếp theo hai tay vòng qua cổ của Mộ Tiêu Dạ, đôi chân dài trắng nõn đặt lên đùi anh, ý bảo bế cô lên.
Hai người ngọt ngọt ngào ngào đi thẳng vào nhà ăn..