Xuyên Nhanh Làm Anh Em Tốt Của Nam Chính - Nam Nữ Chính Cùng Thích Tôi


Trước khi trở lại xe, anh đã nổi giận với một đám nhân viên, đã đuổi đi mất một đám người, một nhóm người còn lại làm việc trong lo sợ.


“Tích”, điện thoại của Thịnh Diệp đổ chuông.


Thịnh Diệp tiện tay bắt máy, chỉ hỏi: “Chuyện gì.



Đầu bên kia điện thoại, giọng nói dịu dàng của mẹ Thịnh vang lên: “A Diệp, có việc phải xử lí à ?”

Thịnh Diệp vẫy vẫy tay, ý bảo Bạch Tấn Hiểu lái xe, nói: “ Con mới vừa giải quyết xong.



Tấn Hiểu khởi động chiếc xe, cô vừa điền khiển xe liền nghe thấy mẹ Thịnh tiếp tục nói: “Thế thì tốt, hôm nay, con gái của người bạn đại học với mẹ về nước, con đi đón con bé đi, ở sân bay thành phố, máy bay hạ cánh lúc 11 h.




Tấn Hiểu biết, dựa theo quỹ đạo ban đầu của cốt truyện thì đây sẽ là lần gặp đầu tiên của nam nữ chính.

Hiện tại là 10 giờ 40 phút , vẫn còn 20 phút nữa.

Mà vùng Thấm cách sân bay phải tốn mất 30 phút đi đường.

Mẹ Thịnh gọi cuộc gọi này chắc chắn có vấn đề, chắc là muốn để Thịnh Diệp đón được con gái của bạn học.

Thịnh Diệp biết rõ suy nghĩ của mẹ Thịnh, lại là một vụ mai mối khác.

Anh có phần không kiên nhẫn, nói: “ Cô ta không thể tự bắt xe trở về sao?”

Mẹ Thịnh cùng hắn bàn luận: “ Đứa nhỏ này, mẹ để cho con đi tiếp đón người khác khó khăn vậy sao ? Thời gian vừa đúng lúc , sẽ không mất nhiều thời gian của con đâu.



Thịnh Diệp cau mày, trả lời lại: " Được, nhưng nếu con tới sân bay mà không thấy cô ta thì con sẽ không chờ cô ta.




Anh cúp điện thoại, duỗi tay kéo cà vạt, lại có cảm giác bực bội, hiện tại anh hoàn toàn không muốn thêm một người phụ nữ vào cuộc sống của mình, nhưng mẹ Thịnh lâu lâu liền giới thiệu đối tượng, không thể tránh được.

Chỉ có thể tạm thời đối phó.

Nghĩ như vậy, hắn nói: “Đi sân bay thành phố.


Tấn Hiểu đáp : “ Vâng, Thịnh tổng.


Thịnh Diệp vừa nhìn lên, bỗng dưng cùng Tấn Hiểu mắt đối mắt trên gương chiếu hậu làm hắn ngẩn người.

Trong gương, đuôi mi khẽ nhếch, đôi mắt to mà có thần, tròng mắt giống như cất giấu ánh sáng gì đó, các nét thiên về mềm mại, nhu mỳ nhưng giữa mày có một loại khí chất anh tuấn.

Anh ta thế mà không biết, Bạch Tấn Hiểu lớn lên cũng không tệ lắm?
Hơn nữa, cặp mắt kia có loại cảm giác nhìn thấu sự đời.

Sau khi nhìn thẳng về phía anh ta, cô khẽ chuyển ánh mắt đi chỗ khác như không để ý chuyện vừa xong.

Một trợ lý thế mà không có vẻ mặt sợ hãi cùng hoảng hốt, anh ta nhìn lại mình ?
Thịnh Diệp vốn đã bực bội này càng bực bội thêm, vừa xuất hiện suy nghĩ trong đầu liền buột miệng nói ra: “Từ từ.

” Anh nheo đôi mắt lại, “Mười phút, tôi muốn đến sân bay.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận