Tấn Hiểu chậm rãi xuất hiện cái dấu chấm hỏi, đây chính là những lời bá đạo tổng tài sẽ nói sao ?
Nàng hỏi: “Ngài xác định sao?”
Thịnh Diệp nói: “Tôi dùng lương cao mời cô về làm việc chứ không phải là để cho cô nói từ không.
”
Tấn Hiểu: “……”
Tới, người trợ lý ở bên cạnh tổng tài bá đạo có thêm một công dụng: Nơi trút giận.
Hiển nhiên, Thịnh Diệp bởi vì không thể thoát khỏi sự an bài của mẹ mình nên đành giận chó đánh mèo, trút giận sang cô, một người trợ lý lái xe.
Tấn Hiểu nhẹ nhàng dẫm lên chân ga, muốn cô làm việc này cũng không phải là không được nhưng mà ——
Có tiền không?
Cô nhàn nhạt mà nói: “Tôi có thể làm được, nhưng tôi muốn tăng lương.
”
Thịnh Diệp cảm thấy có chút mới lạ.
Ở bên người anh ta có rất nhiều trợ lý, người trợ lý này ngày thường rất ít nói chuyện, độ tồn tại cũng không phải là rất mạnh nhưng mà bây giờ mở miệng lại là đòi tăng lương?
Chẳng lẽ Thịnh Thế phát tiền lương còn chưa đủ nhiều ?
Anh cười lạnh, nói: “ Được.
”
Đương nhiên, hắn đưa ra yêu cầu này, chính là làm khó dễ người khác, anh cảm thấy Bạch Tấn Hiểu không thể làm được.
Ngay sau đó, lại nghe thấy Bạch Tấn Hiểu nói: “ Thắt kỹ đai an toàn.
”
Xe bỗng chốc lướt qua hàng rào phòng hộ ven đường, chạy vọt tới bùn đất!
Thịnh Diệp tuy rằng phản ứng cực nhanh, đã kéo đai an toàn, nhưng lúc này, bởi vì quán tính, phía sau lưng của anh ta đều dán lên lưng ghế.
Quá nhanh!
Theo tốc độ thay đổi phong cảnh ngoài cửa sổ xe, tiếng tim đập của Thịnh Diệp càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng dồn dập lên.
Này mẹ nó, quá kích thích!
Tấn Hiểu không chỉ có xem tin tức, còn nhớ kỹ bản đồ các vùng lân cận.
Các vùng ven với vùng Thấm đều là các mảnh đất chưa được khai phá, đi sân bay mất 40 phút là vòng qua cao tốc, đi đường lớn, nhưng khoảng cách đi thẳng tắp giữa hai nơi cũng không xa lắm, căn cứ vào con đường cùng bản đồ hướng dẫn GPS, địa hình tựa như mô hình 3D khắc vào trong trí nhớ của cô, cô đột nhiên đánh tay lái, cảm xúc cũng lên theo, trong đầu chỉ còn đếm ngược ——
Chín phút, tám phút, bảy phút……
Bốn phút, ba phút……