Xe bỗng chốc lướt qua hàng rào phòng hộ ven đường, chạy vọt tới bùn đất!
Thịnh Diệp tuy rằng phản ứng cực nhanh, đã kéo đai an toàn, nhưng lúc này, bởi vì quán tính, phía sau lưng của anh ta đều dán lên lưng ghế.
Quá nhanh!
Theo tốc độ thay đổi phong cảnh ngoài cửa sổ xe, tiếng tim đập của Thịnh Diệp càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng dồn dập lên.
Này mẹ nó, quá kích thích!
Tấn Hiểu không chỉ có xem tin tức, còn nhớ kỹ bản đồ các vùng lân cận.
Các vùng ven với vùng Thấm đều là các mảnh đất chưa được khai phá, đi sân bay mất 40 phút là vòng qua cao tốc, đi đường lớn, nhưng khoảng cách đi thẳng tắp giữa hai nơi cũng không xa lắm, căn cứ vào con đường cùng bản đồ hướng dẫn GPS, địa hình tựa như mô hình 3D khắc vào trong trí nhớ của cô, cô đột nhiên đánh tay lái, cảm xúc cũng lên theo, trong đầu chỉ còn đếm ngược ——
Chín phút, tám phút, bảy phút……
Bốn phút, ba phút……
Cô gắt gao dẫm lên chân ga, xe phá tan bụi cỏ!
S127 là con đường cao tốc mới đi đến sân bay , đoạn đường trước xuất hiện tai nạn xe cộ, không có cách để thông xe, cho nên hiện tại toàn bộ cao tốc chỉ có một mình chiếc xe của bọn họ.
Ngoài cửa sổ xe, phong cảnh biến thành các đường thẳng, lái đến đoạn đường thu phí , cô mới chậm rãi lái xe đi thẳng đến sân bay, vừa lúc còn ba giây, hai giây, một giây —— chi! Bánh xe dừng lại.
Cửa sân bay Thành phố liền xuất hiện ở trước mắt.
Một giây không thừa không thiếu.
Tấn Hiểu đạp chân ga tắt mày, cô xuống xe trước rồi lại giúp Thịnh Diệp mở cửa, vẻ mặt bình thường: “Thịnh tổng, tới rồi.
”
Thịnh Diệp hốt hoảng xuống xe.
Như vừa trải qua một giấc mộng, mất hồn mất vía trong 10 phút, anh cũng là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác này, ai cũng không biết, lúc nãy, anh thiếu chút nữa là nhìn thấy bà mình ở thiên đường, lúc sau lại không kiềm chế được cảm xúc trong lòng!
Trợ lý của anh thế mà lại ẩn giấu tay nghề!
Thịnh tổng vẻ mặt phức tạp mà nhìn về phía Bạch Tấn Hiểu, mặt trời rất lớn, chiếu đến làn da của cô thực sự rất trắng, mang lại cảm giác sẽ phản chiếu được hình ảnh, trên người mặc tây trang màu đen được cắt may gọn gàng, càng để lộ một đôi chân vừa thẳng vừa dài.
Cô không quan tâm cái nhìn đánh giá của Thịnh Diệp, Tấn Hiểu duỗi tay từ trong túi, móc ra một cái vở, đặt lên trên chiếc xe, nhanh viết xuống địa chỉ.
Tư thế cầm bút của cô rất đẹp, đầu ngón tay hồng hồng, rất khó để mọi người tưởng tượng được đôi tay này vài phút trước đã cầm vô lăng lái xe khiến chiếc xe trở thành một đường thẳng tắp.
Anh bỗng nhiên lấy lại tinh thần, từ từ nhìn xem nam trợ lý của mình đang làm cái gì?
Tấn Hiểu vừa mới viết xong đơn, “Roẹt” một tiếng, xé xuống đưa cho Thịnh Diệp:
“ Đơn xin tăng lương, xin ký tên.
”
Thịnh Diệp: “?”
Làm gì có người trợ lý bình thường mà lúc nào cũng mang theo đơn xin tăng lương bên người chứ?
Lại nghe Bạch Tấn Hiểu nói: “Bởi vì trái với luật an toàn giao thông, bị phạt tiền , mong tập đoàn chi trả.
”
Thịnh Diệp: “……”