Bạch Tấn Hiểu rốt cuộc nghèo đến mức độ nào chứ?
Hắn một bên ký tên một bên nghĩ, trở về nhất định phải điều tra bộ phận bí thư của Thịnh Thế có phải đã bạc đãi trợ lý hay không.
Mà trên mặt của Tấn Hiểu lại mang vẻ mặt tươi cười.
Rất tốt, như vậy là sẽ không bị mất một đồng tiền nào.
Ở trong đầu cô, cảm xúc của hệ thống bùng nổ: “Cô đến sân bay sớm như vậy, nam chính sẽ lấy lý do với mẹ của mình là đến không nhìn thấy nữ chính rồi bỏ về!”
Tấn Hiểu hỏi: “Sau đó thì sao?”
Hệ thống: “Sau đó nam nữ chính liền bỏ lỡ lần gặp mặt đầu tiên!”
Quả nhiên, Thịnh Diệp chụp tấm ảnh ở sân bay để chứng minh chính minh bản thân có đến sân bay, sau đó trực tiếp nói với Tấn Hiểu : “Trở về.
”
Hệ thống hỏng mất: “ Cô xem cô xem! Họ sẽ bỏ lỡ nhau! Mau giữ anh ta lại!”
Tấn Hiểu “Nga” một tiếng: “Ta còn tưởng rằng có chuyện gì lớn lắm.
”
Cô đối với hệ thống nói lời thấm thía: “Đừng chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, Thịnh Diệp dùng 30 phút còn lại có thể làm ra được càng nhiều tiền hơn, mang lại hạnh phúc cho mọi người ”
“Chờ anh ta cảm nhận được tình yêu của mọi người đối với mình, nhiệm vụ cũng có thể hoàn thành.
”
Hệ thống: “???”
Lúc này, một chiếc xe đỗ bên ngoài sân bay, một chàng trai 23, 24 tuổi kinh ngạc mà nhìn chằm chằm xe Tấn Hiểu , nói với người người bên cạnh: “Chú, chiếc xe kia thật trâu bò!”
Người thanh niên là tiểu bối của gia tộc họ Cố, tên là Cố Minh Hoán, chú của cậu chính là người cầm quyền Cố gia, Cố Chương Ngôn.
Cố Chương Ngôn mang mắt kính màu vàng, mảnh, vẻ mặt rất là lãnh đạm , mang vẻ thờ ơ,lạnh lẽo , mỗi một góc trên gương mặt đều không thể bắt bẻ được, phảng phất mang dáng vẻ người nam nhân hoạ quốc.
* Năm nhân hoạ quốc: vẻ đẹp hiếm thấy của người đàn ông mà gây nên các cuộc chiến tranh, làm đất nước diệt vong.
Anh mở mắt ra xem chiếc xe kia, nói: “ Xe mấy trăm vạn.
”
Cố Minh Hoán lắc đầu: “Không phải, cháu không phải nói chiếc xe kia tốt mà là kỹ thuật của người lái xe! Anh ta từ phía dưới cái đường dốc phía kia xông lên!”
Cố Minh Hoán càng nói càng hưng phấn, nóng lòng muốn thử: “Cháu cùng với anh ta so sánh không biết ai lợi hại hơn!”
Cố Chương Ngôn tháo xuống mắt kính, sau khi tháo mắt kính, để lộ tròng mắt của anh là màu nâu nhợt nhạt, chỉ nghe anh nói với giọng điệu bình tĩnh nói: “Trái pháp luật, đừng học.
”
Cố Minh Hoán: “……”
Cậu biết chú không hiểu ý của mình, Cố Minh Hoán lấy di động ra, chụp bức ảnh rồi gửi vào nhóm bạn: Tay đua xe !
Bởi vì khoảng cách khá xa, ảnh chụp dáng vẻ Tấn Hiểu có chút mờ.
Lập tức có người trả lời: 【 Cậu nói phóng đại đi, vóc dáng bé như này giống đàn bà chít chít, là tay đua xe điện sao? 】
Cố Minh Hoán không phục, cùng người nọ tranh cãi: 【 Đợi đấy, tao sẽ tìm người ta để so với mày, mày bảo ai chỉ dám đua xe điện chứ! 】