Dập tắt điếu thuốc trong tay, Dương Oánh ngã người ra sau, nhắm mắt lại hỏi: “Chị Linh, cái hợp đồng đó không thể từ chối sao?” Không có độc đoán và hung hăng như vừa rồi không chú ý, giọng nói lộ ra một tia bi thương.
Chị Linh giọng thành khẩn nói: “Chúng ta trong cùng một giới, sau này sớm muộn cũng sẽ gặp, cô tránh cũng không phải là cách”.
“Vậy thì nhận đi”.
Dương Oánh tự giễu, “Việc qua lâu như vậy, giữa tôi và hắn cũng nên đoạn tuyệt rồi”.
Chị Linh tức giận nói: “Năm nay hắn đạp thành công của cô thuận lợi nổi tiếng, mua thông cáo bốn phía bôi nhọ cô, cô có thể nuột cục tức này nhưng tôi nuốt không trôi, nếu như lần này hắn ta làm yêu quái, tôi sẽ không khách sáo”.
Ở giới giải trí nhiều năm như vậy, cổ tay của cô ta vẫn luôn tàn nhẫn, nhưng cứ khăng khăng việc này Dương Oánh chịu tổn thất lớn, đối phương lợi dùng cô lăng xe nổi tiếng, nhưng Dương Oánh vẫn luôn không để cô ta nhúng tay vào việc này, Dương Oanh bị cả mạng bôi nhọ, cũng không cho cô phản công, bản thân ầm ầm chịu đựng tất cả.
Dương Oánh lần này không nói gì, dựa ghế nhìn ngoài cửa sổ ngây người.
Nhìn thấy chị Linh như vậy nhịn không được thở dài, thông qua chuyện tình cảm này, cũng không biết cô ta bao lâu mới đi ra được.
Bên này, Tiểu Trương dẫn Thẩm Thu Nguyệt đơn giản quen môi trường công ty một vòng sau đó về văn phòng, hai người vừa bước vào, Thẩm Thu Nguyệt bị một cái túi bay tới trước mắt, cô vội vàng nhận lấy.
Dương Oánh vừa mặc áo khoác vừa nói: “Một lúc tôi có quảng cáo cần chụp, người mới, đi cùng tôi”.
Thẩm Thu Nguyệt vẻ mặt sừng sờ đồng ý, “Được”.
Hai người ngồi trên xe thùng trên đường không nói gì, trên xe Dương Oánh nhắm mắt bắt đầu ngủ, Thẩm Thu Nguyệt nhìn quầng thâm dưới mắt cô ta, nhịn không được thở dài, xem ra cuộc sống của ngôi sao rất vất vả, dù sao cũng rảnh rỗi, chỉ ra trước khi đi, chị Linh đưa cho cô lịch làm việc, hiểu rõ tổ tổng của cô công việc tiếp theo.
Chiều nay Dương Oánh cần chụp quảng cáo đồ uống thế thao, địa điểm chụp là một sân golf cách thành phố không xa, Thẩm Thu Nghuyệt nghĩ đến quảng cáo mấy giây nhìn thấy, trong lòng nghĩ đến quảng cáo này không cần một tiếng mới chụp xong, thêm thời gian trở về, trong lòng tính toán đợi chụp xong quảng cáo này thì cô có thể về văn phòng viết bản kiểm điểm, đợi lúc tan lam có thể viết xong, nhưng vậy không cần thức đêm để viết kiểm điểm.
Kế hoạch của Thẩm Thu Nguyệt rất hoàn hảo, nhưng thực tế thì bẽ mặt, quảng cáo ngắn như vậy, mấy người bận rộn đến 5 6 tiếng, thật sự có một cảnh rơi xuống nước, Dương Oánh rơi xuống nước hơn mười mấy lần, có một người mẫu nữ tham gia, có lẽ là người mới, cũng nói sai lời thoại lặp đi lặp lại, cô vốn dĩ cho rằng với tình cách nóng nãy của Dương Oánh sớm sẽ tử giận, nhưng cô không ngờ, Dương Oanh không những không tức giận, còn nhẫn nại nói với người mẫu nữ đó những công việc cần chú ý, quả nhiên là ngồi lê đôi mách không đáng tin, rõ ràng người tốt như vậy lại bị những người vô lý đồn thổi.
Mãi đến 8 giờ tốt, toàn bộ quảng cáo mới chụp sao, đạo diễn luôn xin lỗi Dương Oánh, người mẫu nữ cũng luôn xin lỗi, đạo diện còn kiên quyết mời cô ta ăn cơm để xin lỗi.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi rã rời của Dương Oanh, Thẩm Thu Nguyệt xắn tay áo lên cười nói: “Đạo diễn Vương, thật sự xin lỗi, Dương Oánh ngày mai còn có việc, cần về nghỉ sớm, cám ơn ý tốt của anh”.
Đạo diễn Vương khuôn mặt tiếc nuối nói: “Thật sự tiếc quá, trời không còn sớm nữa, chúng ta về sớm nghỉ ngơi thôi”.
.