Nguyên chủ Tần Lạc ,là tướng quân của một nữ tôn quốc nọ.
Tần gia ba đời hành binh, là công thần, lão tổ là khai quốc công thần.
Đến đời Tần Lạc, vì nữ hoàng tại vị đố kỵ công danh hiển hách, lấn áp quân nghiêm.
Một lần đánh trận dẹp loạn biên giới trở về ,nhận cái kết án cấu kết người ngoài mưu phản.
Tần Lạc muốn rửa oan, nữ hoàng cho phép, nhưng thực chất là thu hồi binh quyền, bẫy nàng ta vào cái bẫy khác.
Trong lúc tìm chứng cứ minh oan, một cái nam phi không được sủng ái trong hậu cung của nữ hoàng lên tiếng, tố Tần Lạc cưỡng ép hắn, muốn dâm loạn hậu cung, coi thường thánh thượng.
Tần Lạc chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị khép án xử tử.
Tội thêm tội, tướng quân chinh chiến bao đời lại bị khép tội phản quốc cùng khinh nhục hậu cung vua, ô nhục đứng trên đài cao, bị trảm thị chúng.
--------------
Chị gái xuyên tới là sau khi dẹp loạn biên giới, chuẩn bị hồi kinh.
Nhưng mà trước đó bị thương không nhẹ, tối đến còn gặp phải thích khách.
Đúng là không muốn người ta sống mà.
Cơ mà.....!Đến cả thích khách muốn giết ta mà ta còn không được giết hắn? Ngươi thực sự xem ta là thánh nữ mary sue????
[...]
Đáp lại sự yên tĩnh của hệ thống, chị gái bốp sau gáy, thích khách ngã mềm oặt trên đất.
"tướng quân, thuộc hạ cứu giá chậm trễ.....!" Ngoài lều vọt vào đống người chen chúc nhau ,tiến vào hỏi thăm Tần Lạc.
" Ta tự xử được rồi, tất cả ra ngoài đi !"
"nhưng mà, tướng quân ...."
"cút! "
"..." Quân lệnh như sơn! Cút thì cút!!
Tần Lạc ra lệnh như vậy không phải không có lý do, ngộ nhỡ có kẻ lẩn vào tranh thủ diệt khẩu ,như vậy sẽ phiền.
Còn tại vì sao phiền, đây mới là nguyên do.....
Tần Lạc đánh tỉnh thích khách.
Thích khách nhìn Tần Lạc.
"Đánh chết ta cũng sẽ không nói cho ngươi chủ mưu đằng sau! "
" ta cần các ngươi nói sao ? "
"..." Thích khách.
Trước đó may mà Tần Lạc đã kiểm tra một loạt trên dưới để tránh bọn hắn tự sát bằng độc, giờ thích khách nhìn dáo dác lều Tần Lạc một lần, với ý nghĩ nhanh chóng tìm đồ có thể tự sát để tránh lộ tung tích.
"ta mặc kệ các ngươi là ai sai tới, chỉ cần giúp ta làm một việc! "
"..."
"có trả công, rất hậu hĩnh ! "
"..."
"trụ sở các ngươi ở đâu? "
"..."
"không nói cũng không sao! "
Hệ thống!
Sau đó rất nhanh Tần Lạc tìm tới đại bản doanh của bọn hắn.
Trả người.
Đúng là không tìm phiền phức, không truy cứu chuyện cũ, nhưng cần bọn họ ám sát nữ hoàng.
Cũng không hẳn là ám sát ,chỉ là làm phiền nàng ta khi cần, tránh con bitch kia rảnh háng kiếm chuyện với chị gái.
"còn vấn đề tiền công? "
"Trong cung có rất nhiều đồ.
Trong quá trình ám sát, tiện tay vớ cái nào cũng đáng giá, cũng là vàng bạc.
Vớ được nhiều ít là xem khả năng của các ngươi, ta cũng không cấm.
Lấy được càng nhiều tiền công càng nhiều! "
"..." Đây là dạy thích khách học làm thổ phỉ sao?!
"nhưng mà, ngươi không sợ chủ tử chúng ta là nữ hoàng sao ? " Mỗ thích khách lên tiếng hỏi.
"vậy đổi chủ đi! "
"..." Ngươi nói nghe dễ lắm?
"nhưng mà, trong cung có rất nhiều binh lính, ám vệ...!" Đâu thể tùy tiện ra vào hoàng cung chỉ để lấy vài món trang sức, chút bạc này nọ chứ!? Bọn hắn còn muốn mệnh đây !
"có ta tại, các ngươi không chết được !"
"..."
Thích khách sau khi nhận khóa giáo dục làm thổ phỉ ,liền đồng ý.
--------
"bệ hạ, người đang trên đường hồi cung rồi.
Nghe nói đang bị trọng thương! "
"trọng thương? Như vậy càng tốt! Thế mới không chạy được xa "
---------
Chị gái cố tình lan tỏa tin tức này ,để cho càng nhiều thằng ngu tới tìm chết, à lộn, bị bóc lột.
Nhờ vậy mà hành trình hồi kinh diễn ra suôn sẻ, và lại xuất hiện núi tiền nhỏ mới trong không gian .
[...] Nó muốn trầm mặc thị kính *.
*"Trầm mặc thị kính" điển cố xuất phát từ câu chuyện :
Trích dẫn câu chuyện "Thị Kính " trong SGK Ngữ Văn cấp 2 (lớp nào méo nhớ) :
Xưa có nàng Thị Kính gả cho một phú hộ nọ.
Một hôm chồng đọc sách ngủ say, Thị Kính ngồi thêu bên cạnh thấy có sợi râu mọc ngược trên cằm chồng, định lấy dao cắt chỉ cắt nó đi.
Ai ngờ chồng tỉnh dậy, tưởng vợ mưu sát mình liền la toáng lên.
Sau đó Thị Kính bị đuổi ra khỏi nhà chồng.
Thị Kính cố phân giải nhưng không ai nghe, tủi hổ, nàng ta liền phẫn nam trang sang làng bên đi tu.
Thị Màu bị vẻ điển trai của Thị Kính làm mê đắm, mỗi ngày đều đến chùa để mê hoặc Thị Kính.
Nhưng Thị Kính không để ý đến nàng ta, Thị Màu tức lắm, bèn ra về ăn nằm với gia đinh rồi có con.
Sau đó đổ oan cho Thị Kính, vứt con cho Thị Kính nuôi.
Thị Kính bởi vì không thể để lộ thân phận nữ giả nam trang đi tu, nên đành nhận tiếng xấu, thay Thị Màu nuôi con.
Trong suốt quá trình đi lang thang khắp nơi xin sữa nuôi con cho Thị Màu ,Thị Kính chịu không ít chỉ trích tủi nhục.
Ngày Thị Kính trút hơi thở cuối cùng, nàng ta để lại bức thư trình bày rõ cuộc đời và những oan ức mình trải qua ,đặt bên cạnh đứa bé.
Sau đó mọi người nhặt được đứa bé, đọc lá thư biết chuyện, liền lập cho nàng ta một bức tượng Quan Âm, gọi là Quan Âm Thị Kính.
Điển cố "trầm mặc thị kính " chính là muốn nói : bây giờ em nói ra không ai hiểu, nhưng từ từ rồi mọi người sẽ hiểu cho em thôi.