Ta dọn nhà phủ quan huyện vườn không nhà trống, về đến tướng quân phủ lại một mảnh hoang sơ y chang.
Đến cả cửa lớn cũng lắc lư điêu tàn trong gió như bị bỏ hoang lâu năm.
Lẽ nào đây là nghiệp quật?
Đương nhiên không phải !
Ngoài vị nữ hoàng đứng đằng sau một bên giật dây, một bên dung túng cho đám quan viên kia lộng hành ức hiếp nguyên chủ thì còn ai vào đây nữa.
Còn việc đứa nào là người thực thi, hiện tại đi đánh một trận sẽ rõ.
"tướng quân, điều tra được rồi! Người của chúng ta hiện tại bị giam giữ trong Phủ Nhân Tông! "
"Các ngươi ở lại đây trông chừng,ta đi một mình! "
"Nhưng mà tướng quân, chúng ta muốn kề vai sát cánh cùng người ...."
Đi làm gì, lấn hết đất diễn của ta! Đánh không đã!
"các ngươi ở lại trông coi phủ đệ.
Nếu không ta sợ ta đi một vòng về xong, đến phủ đệ cũng bị bọn hắn chiếm , thì chắc tối nay sẽ phải ra đường ở mất! "
"..."
...
Dưới Tông Nhân Phủ là một số quan quận, huyện, trấn, xã, nhỏ hơn quản lí và xử lý chuyện của người dân.
Liên quan đến quý tộc hoặc quan viên cao cấp thì đến Tông Nhân phủ xử lý.
Được sự cho phép của nữ hoàng ,nơi nào cũng có thể vào, ai bọn họ cũng dám bắt .
Nếu là nguyên chủ, hoặc là người khác, giờ này chắc khóc lóc chạy đi tìm nữ hoàng đòi công đạo.
Muốn đi tìm chứng cứ chứng chứng minh bản thân trong sạch để đòi đồ về.
Tới phiên chị gái ư? Phiền bỏ mẹ!
Chưa kể đám người kia đã muốn dồn nguyên chủ vào chỗ chết thì lí do vớ vẩn nào mà chả bịa ra được.
Cho nên căn bản chả có cái mẹ gì chứng cớ để mà tìm hết ,hoặc là bọn chúng sẽ chối bay nó dù là có thật đi chăng nữa.
Cho nên không cần phải phí công làm gì.
Đứa nào làm thì đứa đó chịu tội.
Đứa nào dám cả gan lấy đồ của chị, thì cứ xông thẳng tới đánh để chúng nó ói ra bằng sạch thì thôi ! Còn có thể hỏi xem còn thằng cha ngu xuẩn nào cấu kết thì xử luôn một thể.
Lời chúng nó nói chính là chứng cớ xác thực nhất!
Người sắp chết thường thật lòng mà, không phải sao?!
"..." Hệ thống đổ mồ hôi lạnh.
[chị! Hãy chắc chắn rằng chị sẽ nương tay, để chúng nó còn một hơi thở! Để chắc chắn rằng không phải chị đồ sát chúng nó!!! ]
Hệ thống kêu gào trong tuyệt vọng.
Thôi, còn chẳng bằng đi chuẩn bị tiên đan.
Chị gái mà nổi máu thì đứa nào xui xẻo cũng phải gãy đến tám cái xương sườn.
"đứng lại, người là không phận sự, không được vào..ooooooo!!! " Binh lính chặn cửa nói xong, chữ cuối cũng theo miệng hắn dính vào cánh cửa, dọn đường cho Tần Lạc.
Rầm!
Tuyệt! Bọn chúng phá cửa lớn của ta ,ta cũng đạp hỏng cửa lớn của chúng.
[...] chuyện này thì có gì vinh quang vậy?
[...] Đứa nào xui tám kiếp mới đi nhận nhiệm vụ chọc tiết con gorilla trong hình hài một chị gái thế này!
Sai! Là thực nhân hoa nhé! Đừng cho rằng ta không biết ngươi đang nghĩ xấu ta!
"..." Giờ còn phổ biến sinh vật học cho nó?! [....chị có muốn xuất bản sách không? ]
"..." Cái quỷ gì?!
"Là kẻ nào dám xông vào Tông Nhân Phủ? " Trưởng quan đem theo binh lính nhận thấy động tĩnh xông ra.
"Tần tướng quân?....!"
"Ta khuyên ngươi nên để lại hơi để nói vài lời di chúc sau cùng! " Sau đó Tần Lạc lao vào đánh.
Binh! Bộp! Chát!
Trưởng quan mắt nổ đom đóm ,không phân biệt trời đất ,cùng đám binh lính coi ngục ngất lăn quay trên sàn.
Tần Lạc tiến tới các trại giam, tìm người của mình rồi thả ra.
Một đám ôm nhau khóc thảm thiết.
"Tướng quân,chúng ta tưởng rằng đã không gặp lại ngài được nữa...."
"tướng quân...!"
"..."
Bởi Tần phủ bao đời hành binh ,cho nên người trong nhà không có người hầu.
Ngược lại đều là một số côi nhi các đời Tần gia trước thu nạp, nhận nuôi ,coi như con cháu, huynh đệ, người trong nhà, cùng xông pha chiến trường.
Dần dần tình cảm thắm thiết không gì sánh bằng.
Đến đời nguyên chủ, bọn họ ít nhiều đã trở nên nua, đuối sức hoặc trên người có thương tật do chiến tranh để lại, Tần Lạc không muốn bọn họ hy sinh trên chiến trường nên để họ ở lại giúp nàng trông nhà, thực chất là coi Tần phủ như nhà bọn họ để dưỡng già.
Và còn có một số ít cô nhi khác họ nhận nuôi để giúp việc gia đình, cũng dạy bọn hắn .
Tần Lạc tìm được xô nước thải, hắt tỉnh trưởng quan.
"ngươi, Tần Lạc, ngươi quá đáng.....ư....ư "
Trưởng quan chưa nói xong ,Tần Lạc nhét cho nàng ta chiếc dép chặn họng. Sau đó lại lấy ra.
"ư ...ta sẽ không bỏ qua chuyện này đâu ...!Ta sẽ báo cáo với nữ hoàng...!Ư..!"
Tần Lạc bỏ dép ra lại nhét vào chiếc tất thối.
"Ngươi tốt nhất nên cân nhắc kĩ trước khi nói.
Ngươi nói sai một chữ, thừa một chữ, lần sau sẽ không chỉ là dép với tất thối không đâu ! Thứ cho vào miệng ngươi có thể càng thối, càng dơ bẩn! "
"ngươi...!Đợi ta ra khỏi đây, ta sẽ....!Ư...ư.....ư..."
"đem cái bô chất thải lại đây! Để cho nàng ta thấy ta nói được, làm được! "
Bô? Phân? Không a!!!!
Trưởng quan giãy giụa cật lực! Sau khi cái bô tới gần, nàng ta không thể không thu lại nanh vuốt.
Tần Lạc hỏi gì đáp lấy.
"đồ đạc trong nhà ta ở đâu? " Tần Lạc.
"nó không có ở đây! " Trưởng quan.
"...." Đồ ngu! Đương nhiên ta biết nó không ở đây? Nếu biết còn hỏi ngươi làm gì?
"Mang bô phân lại đây!!! "
"đừng, đừng, ta nói, nó ở bộ công vụ, hiện tại chắc đang nằm trong kho thuế quốc gia, thu hồi ngân sách!"
Bốp!
Trưởng quan nói xong lăn đùng ra ngất ,trên mặt còn in vét dép lào .
"..." Người bên cạnh run rẩy.
Dạo này tướng quân dễ tức giận thật !
Sau khi tìm được rồi, lại để đám người hầu bị giam trở về truyền tin, để Đinh Vệ đem một đám người khỏe mạnh tới khênh đồ về.
Sau đó lại càn quét phủ của vị trưởng quan kia.
Lý do : hắn đụng tới người của ta (nguyên chủ)!
Việc Tần Lạc trở về làm ra trận thế lớn như vậy ,kinh động đến thánh thượng.
Nữ hoàng triệu tập vào cung gặp mặt ,hỏi tội.
Chị gái lúc này : Có nên nhân cơ hội dọn luôn quốc khố không nhỉ? Dù sao sớm muộn quốc gia này cũng suy tàn, để lại cho người khác thì lãng phí quá!
"..." Hệ thống .
"Tần tướng quân, ngươi vừa giải quyết vụ Nam Vân Cương về, còn chưa báo cáo cho trẫm.
Thế nào đã đi gây sự vậy? "
"ngược lại ta phải hỏi nữ hoàng ngài mới đúng...!"
"ồ? "
Tình hình phân chia binh lính trong triều.
Tần Lạc nắm giữa 1/3 binh lính.
Cấm Vệ quân là người của nữ hoàng.
Hai đạo quân còn chia cho người khác nắm giữ, và hai người đó đều có quan hệ liên kết (liên hôn) chặt chẽ với nữ hoàng.
Nếu nữ hoàng điều hai đạo quân đó về kinh, liên kết với Cấm Vệ quân canh giữ kinh thành, khả năng sẽ làm Tần Lạc phải cố kỵ.
Xét theo thái độ hiện tại của nàng ta, tự tin chắc chính là dựa vào cái này.
"có gì nói thẳng, cần gì phải vòng vo? "
"Tần Lạc, ngươi vô lễ, quá phận!" Bên cạnh nữ hoàng là một nữ quan khác vô danh.
"chắc ngươi là vị Thái sư gì đó chưa bị ta đánh nhỉ? "
"..." Nữ Thái sư .
Chỉ có lũ ngu chưa bị cho ăn hành mới dám to tiếng như vậy với chị !
"ngươi....!"
"Thái sư, bình tĩnh! Tần tướng quân, chuyện là thế này, thái sư tố cáo ngươi ức người nhà của nàng ta, có thật không? "
Thực ra không chỉ có vị thái sư này hay hai người nắm giữ hai phần binh lực còn lại.
Hầu như quan viên trong triều đều có con trai là thị, tần của nữ hoàng.
Đây là hôn nhân chính trị.
Nữ hoàng có thể ngồi vững đến bây giờ cũng nhờ một phần những mối liên hôn này duy trì.
Tần gia cương trực, quyết không dựa vào hôn nhân để duy trì quyền lực trên triều, hơn nữa họ cũng không gò bó hôn nhân của con cái.
Và con cháu đời sau của họ cũng hiểu điều này, thà lấy thường dân còn hơn qua lại với đám dây mơ rễ má trong triều.
Cho nên trong hậu cung của nữ hoàng, chưa có một viên Tần gia nhân nào làm phu thị , hay gì đó hết.
"người ta đánh thì ta biết! Nhưng mà, ta nhớ thái sư còn chưa bị ta đánh đâu! Nếu không thái sư lại đây trải nghiệm luôn một chút? Sau đó muốn đòi bồi thường hay gì đó cũng chưa muộn !"
"ngươi....!Ngươi....!" Nữ thái sư chưa thấy ai vô sỉ như vậy.
Ít nhất cũng phải giải thích một chút chứ!?
"bệ hạ, ngài phải làm chủ cho ta! "
Các ngươi kéo bè kéo cánh bảo vệ nhau, vậy ai bảo vệ ta (Tần Lạc)? Đương nhiên là muốn tự thân vận động rồi!
Ta trực tiếp tiễn chúng về chầu trời luôn được không ?
[...] Hệ thống.
Cơ mà cô ta chậm quá! Nếu nữ hoàng thật lòng muốn tiêu diệt Tần Lạc để tránh Tần gia uy hiếp đến tương lai ,thì nàng ta lên cử nhiều sát thủ hoặc dồn nhiều nhân lực hơn để ép ta vào chỗ chết! Chứ không phải dây dưa qua ngày chơi trò khoe mẽ quyền lực thế này.
Ta kết thúc cô ta (nữ hoàng) trong một đòn được không?
[...] Kết quả của việc im lặng là gì?
Khômg phải nó không muốn nhắc nhở chị gái.
Mà nhắc tới mệt tim luôn rồi.
Còn nữa, sao chị cứ phải vội vàng đi tìm chết vậy???