"Lão thân ở đây ,có việc thì tới tính sổ một thể a! "
Nhắc tào tháo, tào tháo liền xuất hiện!
"Ngươi còn dám lộ mặt cơ đấy, lần này bổn thế tử không tha cho ngươi đâu.
Ngươi đừng tưởng rằng chúng ta không biết ngươi năm lần bảy lượt ám hại Nhược Nhi là vì cái gì.
Còn không phải là vì ngươi ghen tị với nàng ấy?! Bổn thế tử khinh thường phải chú ý ngươi! "
"Bản tướng cũng không hứng thú với loại người như vậy! "
Tiêu Vĩ Dật nói xong, đám hậu cung còn lại đều tưởng Tô Lệ ghen tị với Phỉ Nhược, cũng muốn với lên bọn hắn, đều thể hiện ra thái độ ghét bỏ, khinh thường không thôi.
Tô Lệ lại không chút nào lao lúng.
"con nít con nôi, miệng còn hôi sữa,nói chuyện không chú ý trọng điểm ! Lão thân có đánh chủ ý ai , cũng sẽ không chọn loại thận còn yếu hơn nữ nhân ,là nam nhân lại nói mình không được! "
"Nam nhân có thể có nhiều cái không được, nhưng tuyệt đối sẽ không thừa nhận phương diện kia mình không được.
Càng không được nói điều đó trước mặt nữ nhân của mình."
"ngươi còn dám nói lão thân đánh chủ ý ngươi?! Thật là không biết nhục ! Tự dát vàng lên mặt ! "
"..." Tiêu Vĩ Dật
"..." Quần chúng ăn dưa.
"..." Lâm Y Thần.
Khi chửi thề đã lên một cái tầm.
Phải nói là : Đỉnh!!!!
"cơ mà phải nhắc nhở ngươi, cô tình nhân bé nhỏ của các ngươi không chịu nổi rồi đúng không? Nếu không có thuốc giải của ta , hoặc là tiếp tục triền miên mười ngày nửa tháng, hoặc là cho nàng ta tìm nam nhân giải khát a.
Nếu không , thất khiếu đổ máu tới chết! "
"Độc phụ, ngươi rốt cuộc muốn thứ gì? "
"Báu vật trị giá nửa cái quốc khố!"
"này còn không phải dễ..."
"Ây, ta chưa nói xong! Ta chỉ nhận tiền mặt! "
"..."
Tiêu Vĩ Dật chưa nói xong, Tô Lệ liền cướp lời .
"hơn nửa cái quốc khố ta muốn ,không phải cái kho bạc hoàng gia đang sở hữu.
Cái thứ đó sao có thể tính là quốc khố ?! "
"Một quốc gia được đánh giá có giá trị, bao gồm giá trị quân sự, kinh tế, ngoại giao và cả lãnh thổ trải dài trên khắp quốc gia đó.
Cho nên ta mới nói một cái hoàng gia quốc khố, sao có thể tính thực sự là một cái quốc khố ta muốn.
Mà tiền mặt là đơn vị quy đổi dễ đong đếm, tính toán nhất.
Nửa cái quốc gia đáng giá bao nhiêu? Đó mới là nửa cái quốc khố ta mong muốn! "
"..." Quần chúng : Khẩu khí đại a!!!
"Trong vòng 3 giờ , không thể đem tới cho ta thứ ta muốn.
Vậy thì ai đó đành chịu khổ sở rồi! "
"Còn có, đừng nghĩ đến việc dùng vài đồng bạc lẻ bịp ta, thiếu một phân tiền khiến ta không vui, vậy ai đó đành chịu khổ thêm một phần rồi! "
"ngươi....!"
Tiêu Vĩ Dật muốn phát hỏa lại căn bản chẳng thể tìm được lỗ hở.
Mấy cái nam nhân sau khi cùng Phỉ Nhược chung giường liền ăn ý hơn hẳn, việc quan trọng trước mắt là tình trạng của Phỉ Nhược.
Cho nên người người lấy ra tín vật của mình, cử một người trở về báo tin cho thuộc hạ chuẩn bị đồ.
"Ba giờ thì không kịp, chẳng phải ngươi nên cho chúng ta thêm thời gian chuẩn bị và đưa đồ tới sao? " Tiêu Vĩ Dật muốn kéo dài thời gian để thuộc hạ của hắn tới.
"chỉ có thể là ba giờ thôi, hoặc là không có gì cả.
Các ngươi có thể quy đổi sang ngân phiếu cho dễ vận chuyển.
Hay là các ngươi muốn nói nàng ta căn bản không đáng giá để hy sinh ?" Tô Lệ
"ngươi chớ có ly gián tình cảm của chúng ta! " Tiêu Vĩ Dật
"vậy thì ngậm mồm vào và làm theo điều ta nói đi! " Tô Lệ
"..."
Tô Lệ thừa biết và cũng biết đám nam chính kia một khi nghiêm túc thì có thể có khả năng dời núi lấp biển to lớn thế nào, chỉ cần kích trúng huyệt tử thôi, mà cái huyệt tử kia chính là Phỉ Nhược.
Sớm muốn hai bên chính - tà đều phải giao tranh.
So với chờ bọn hắn tới phục kích, đánh rồi cướp mất thời gian gian, Tô Lệ tung đòn phủ đầu, trực tiếp lột da chúng.
Chị gái : Sớm muộn đều phải (bóc) lột ,chỉ là bóc lột khi nào , và bóc lột bao nhiêu thôi.
Hệ thống :"..."
Khoan! Tam quan của " hệ thống làm người tốt" từ khi nào lại biến thành "Sổ tay hướng dẫn làm thổ phỉ có văn hóa " vậy ?!!!
Người người tấp nập bê vào từng cái rương, khi là vàng, khi là bạc, khi là ngân phiếu rồi đủ thứ nạm châu báu ...chất cao như núi xung quanh Tô Lệ ,đến mức mà châu báu ,tiền tài còn lần át hơn nửa căn phòng, trải dài xếp hàng ngoài đường.
Đồng thời thuộc hạ của đám nam chính hậu cung Phỉ Nhược cũng tập trung đủ rồi ,hai bên ngang nhau, không ai dám vọng động, ngoại trừ Tô Lệ.
Nàng ta mò vào rương ngân phiếu, cầm lên một sấp tiền, xòe ra như tán quạt.
Nở nụ cười đắc ý (không giống như ai kia muốn cười đều phải miễn cưỡng -Phỉ Nhược) .
"ha ha, đây chính là bảo vật trị giá nửa cái quốc gia ta nói! " Tô Lệ đứng giữa đống châu báu chói mù con mắt quần chúng.
"..." Quần chúng.
"..." Lâm Y Thần.
"hừ Tô Lệ, thuốc giải đâu, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí ! "
"chậc! Không biết nên nói ngươi ngu ngốc hay là đủ tự tin cho rằng không có ai dám lừa gạt chính mình.
Mọi người trên giang hồ đều biết, có hai thứ dược không có thuốc giải, một là nhuyễn cốt tán, hai là xuân dược! " Tô Lệ nói xong ,trước khi đám người kia phát hỏa liền tung hỏa mù, biến mất cùng tất cả rương tiền tài chúng mang tới.
"ngươi dám lừa...!Khụ khụ, ả ta chạy rồi ,nhanh tìm! "
"không, trước bắt đám đồng lõa này về hỏi tội đã! "
Đám người kia cũng không lạc hậu ,nhanh chóng tung khói trắng rồi biến mất.
"để chúng chạy rồi! "
"Tô Lệ cầm theo nhiều tiền tài của chúng ta như vậy, nàng ta sẽ không dễ dàng thoát thân đâu! " Tần Triệt nói.
Chưa kể lúc đó hai mắt của đám giáo sĩ phiên bang kia đều thèm dỏ dãi, chỉ là không dám vọng động thôi ,tất sẽ có tranh đấu.
Bây giờ nàng ta ôm tất cả chạy một mình, hoặc là có bảo vật cất giữ ,hoặc là cất ở đâu đó dưới hầm xung quanh đây.
Sớm muộn bọn hắn sẽ tìm ra.
Cả đám hậu cung đều ôm mộng tưởng lấy lại được tiền đồ.
Đó không chỉ đơn giản là lột da họ mà là đem theo cơ nghiệp và tương lai của bọn hắn chạy rồi.
....
"Tại sao chúng ta phải chạy? " Lâm Y Thần.
"Vậy dừng lại đánh đi! " Tô Lệ cảm thấy chạy đủ xa liền dừng.
"..." Lâm Y Thần.
" Không, ý ta là, tại sao ngươi chạy còn muốn kéo theo ta? " Như vậy chẳng khác nào nói hắn là đồng lõa, mặc dù đã dịch dung, nhưng nhiều truy binh như vậy....!
"yên tâm, tí nữa có chỗ cần ngươi !"
"..." Lâm Y Thần : Không hề, hắn cần mạng mình hơn !
"hừ, không chạy nữa? Vậy khôn hồn đem toàn bộ thứ ngươi lấy được giao ra đây ,chúng ta còn có thể nhẹ tay một chút! "
"đại ca, ngươi nhìn xem nàng ta cũng khá đẹp đó chứ ?"
"cũng đúng.
Sau đó chúng ta có thể....!"
Có vài tên chưa đánh đã ôm mộng tưởng bẩn thỉu.
Mấy nhân sĩ vô danh khác không chen vào ,nhưng cách chúng chuẩn bị vũ khí, và tư thế muốn động thủ, đánh úp bất cứ lúc nào .
Tô Lệ nhìn thấy truy binh của dị giáo phiên bang, không chút nào sợ hãi.
Còn muốn cùng Lâm Y Thần đánh cược.
"ngươi nói, không, chúng ta cược xem ta cướp được bao nhiêu từ bọn chúng ? Ngươi đoán được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.
Nếu đoán sai thì tất cả là của ta! " Tô Lệ rất chính khí nói .
"..." Lâm Y Thần : Chị gái, giờ là lúc nói cái này sao?!
Bất quá hắn vẫn không nhịn được buột miệng :" 30....!30 000 lượng /3 vạn lượng? "
"tốt, nếu đoán sai, ngươi chỉ được lấy phần mình đã nói, còn lại thuộc về ta.
Ha ha....!Đúng rồi, chuẩn bị một ít thuốc và bông băng, lát nữa có khi ngươi lại kiếm được một khoản? "
"..." Lâm Y Thần : Kiếm được cái mạng của mình trong hoàn cảnh này đã là may .