Nhưng mà người bọn họ đón tiếp không phải là Lâm Tiếu, mà là Mạnh Trạch và nữ yêu Linh Nhi kia.
Không sai, hai con bitch kia vào sau mà vượt mặt chị gái.
"Hai vị tới rồi ,mau vào đi! Còn vị này là? " Tần gia chủ.
"Đây là người quen của chúng ta, Lâm đạo cô! " Mạnh Trạch .
"À! " Tần gia chủ có vẻ không quan tâm lắm vì chưa từng này nghe danh Lâm Tiếu.
Đối với hai người kia lại một thái độ săn đón lạ thường.
"Khuyển tử trăm sự nhờ hai vị rồi! "
"Ngươi mà nhờ bọn họ, không chỉ nhị thiếu nhà ngươi ngày mai không thấy mặt trời.
Mà cả nhà ngươi đều đoàn tụ dưới âm phủ không người đốt vàng mã cho !" Lâm Tiếu.
"Ngươi...!"Tần gia chủ rất là tức giận.
Vị đạo cô vô danh này thế nhưng dám đắc tội khách quý của hắn.
"Tần gia chủ đừng nóng giận ,vị Lâm đạo cô đây cùng chúng ta có khúc mắc.
Nàng ta buông lời như vậy, cũng là bình thường.
" Mạnh Trạch hai ,ba lần vì Lâm Tiếu lên tiếng, nghe thì tưởng đang nói giúp đối phương , nhưng thực ra chỉ càng khiến Tần gia chủ xem thường Lâm Tiếu hơn thôi.
Và quả thật là như vậy.
Lâm Tiếu lười cùng bọn hắn nói nhảm.
Xem chị xuất tuyệt kĩ đây!
Hệ thống : "..."
*Lập tức lót dép ngồi hóng /*
"Cô ta là yêu! "
"Ngươi có gì chứng minh?"
Tần gia chủ nói xong, Lâm Tiếu cầm dép lào lao thẳng vào đập Linh Nhi tới tấp.
Dọa tới Linh Nhi không thể đánh trả, mà bỏ chạy.
Mạnh Trạch cũng đuổi theo , lao ra khỏi Tần phủ.
"Giờ ngươi chỉ có thể nhờ vả ta! " Lâm Tiếu rất tự hào nói.
"..." Tần gia chủ .
....
"Cha, người này....!tin được không? " Tần gia trưởng tử.
"..." Tần gia chủ : Hắn cũng đang tự hỏi đây.
"Khụ, vị này...!"
"Lâm Tiếu! "
"Lâm đạo cô, ngươi thấy được gì rồi? "
"Ta thấy rồi ! Ta cần...!"
Tần gia dỏng tai nghe, giống như sắp nghe ra lời vàng lá ngọc gì.
"...chuẩn bị một chỗ để qua đêm và ăn tối! "
"..." Tần gia : chúng ta mời ngươi tới để ăn uống chực à?
Không, là người này tự tìm tới đấy chứ?!
Buổi tối là thời cơ tốt để ma quỷ lộng hành ,cho nên Lâm Tiếu phải cắm cọc ở Tần phủ theo dõi.
Hơn nữa nữ yêu Linh Nhi kia cũng đánh chủ ý Tần nhị thiếu này, cho nên khả năng hắn bị ám là rất cao.
....
Trăng cao gió mát, không gian tĩnh lặng.
Mành cửa khẽ đung đưa, một luồng khói trắng ẩn hiện chui vào, hình như một cô gái.
Thiếu nữ đưa tay với tới thiếu niên trên giường ,ai biết đột ngột bị kéo lại phía sau.
Gương mặt nàng ta thoáng chốc giận dữ, biến hóa dữ tợn.
Nhưng mà chưa kịp hù dọa ai đó, đã ăn ngay cái dép vào mặt.
"Cái quái...!ta là ...quỷ...đấy !"
"Còn ta là tróc yêu sư đây! "
"..." Nữ quỷ : Móe ơi ! Cứu!!!
----vài phút sau ----
Sau một hồi trò chuyện 'thân mật', Lâm Tiếu đã biết được thân phận của nữ quỷ.
Nữ quỷ tên Chanh Oanh, dáng người đầy đặn, mập mạp.
Đều nói phụ nữ mập tất có phúc tướng, nhưng đàn ông yêu bằng mắt và chỉ thích các cô gái gầy, đẹp ,nên Chanh Oanh đều bị từ chối ,bao gồm cả người nàng ta thầm thương.
Cho nên nàng ta đã giả vờ tự sát ,để tạo cơ hội cho y cứu mình ,sau đó tiến tới thân mật hơn.
Nhưng không ngờ chết giả thành thật.
Nhọ!
Và mấy năm sau cha mẹ nàng ta cũng qua đời, gia sản ly tán không người thừa kế, không còn ai nhớ tới và đốt vàng mã cho nàng ta.
Nhưng nhờ làm nữ quỷ lâu mà nàng ta biết được, ở trạng thái hồn thể, có thể biến ảo tùy ý.
Sau đó Chanh Oanh gặp một thiếu niên, trùng hợp là thể chất hắn yếu, nên mới có thể tùy ý ra vào mộng cảnh ,cùng y mơ một cuộc tình tuyệt mĩ.
Cho tới khi Lâm Tiếu tới....!
Lâm Tiếu giữ nữ quỷ Chanh Oanh, nên không bao lâu Tần nhị thiếu cũng tỉnh mộng.
"Oanh Nhi ! Ngươi là ai? Mau thả Oanh Nhi ra!! "
"Quả Chanh của ngươi đây !"
"Cái quái....!"
Tần nhị thiếu vừa mới tỉnh dậy đã nạt nộ người khác, Lâm Tiếu lười tán nhảm, trực tiếp ném Chanh Oanh vào người hắn.
Đương nhiên người và hồn thể tiếp xúc thì không có vấn đề gì.
Vấn đề duy nhất là Chanh Oanh mập này không giống với Oanh Nhi đáng yêu, nhỏ bé, mỹ mạo hắn mơ thấy.
Tần nhị thiếu chỉ thấy một bà mập bay về phía mình, lập tức kinh hãi né ra .
Chanh Oanh thấy tình lang không đỡ mình thì tỏ vẻ rất oan ức.
"Nhị lang ~"
Lâm Tiếu một bên xách chân nữ quỷ, một bên kè dép lào vào mặt Tần nhị thiếu chính trực đe dọa.
"Bây giờ ngồi nghe ta nói ? Hay là cả hai ôm nhau thắm thiết về chầu trời? "
"..." Tần nhị thiếu.
"..." Nữ quỷ Chanh Oanh.
Hai đứa này còn làm trò nữa thì ta đành 'chúc phúc' cả hai về chầu trời thật đấy.
[...]
Kết quả của cuộc trò chuyện là :
Tần nhị thiếu sau khi biết nữ quỷ Chanh Oanh không xinh đẹp như trong mộng, liền đối với nàng ta cắt đứt tơ tưởng.
Còn muốn Lâm Tiếu tiễn trừ nàng ta đi nhanh giúp mình.
Nữ quỷ Chanh Oanh như oán phụ, vừa yêu vừa hận Tần nhị thiếu.
Còn đang chuẩn bị hát cải lương cho cuộc tình bi thảm ,dở dang của mình thì bị Lâm Tiếu cầm dép lào đe doạ, buộc phải cắt đứt giữa đường.
Và cách để tống táng nàng ta về âm phủ là phải :
1.
Tìm được quỷ sai.
2.
Đút lót đủ tiền .Cho nên Lâm Tiếu đành nhờ Tần nhị thiếu trông chừng Chanh Oanh đừng để nàng ta đi loạn.
Tần nhị thiếu thì cực kỳ phản đối.
Lâm Tiếu chỉ nói.
"Trừ phi ngươi muốn giữ nàng ta cả đời! "
"..." Tần nhị thiếu : đương nhiên không muốn !
Sau đó Lâm Tiếu lại lên đường đi tìm quỷ sai.
Và dừng chân ở một cửa hàng vàng mã (đồ cúng).
Nhìn chằm chằm vào hai cây chổi lông bằng giấy đen trắng cắm trên bàn thờ.
[Chị...!]
Suỵt!
[...] Làm chi ra vẻ thần bí?!
Nhưng rất nhanh hệ thống liền sáng tỏ.
Vào nơi ánh sáng chiếu rọi không tới, ẩn hiện hai người mang đồ đen trắng, ngồi tán chuyện.
"Ngươi nói...chúng ta, tự đốt tiền vàng được không? " Hắc Vô Thường.
"Quỷ không thể đốt! " Bạch Vô Thường.
"Có thể dùng chút thủ đoạn, 'nhờ vả' người ta a! Ta đói lắm rồi! " Hắc Vô Thường.
"Làm như ta thì không ý! " Bạch Vô Thường.
"Có điều nếu đốt được, thì tiền phải qua tay lão đại, sau là lão nhị, rồi tới vạn tên tiểu quỷ khác.
Chờ tới tay chúng ta, còn được mấy đồng? "
"..." Hắc Vô Thường.
"Giờ mà có tên ngu nào không biết tiêu tiền ,cứ ném cả cọc vào mặt ta ấy! "
"Làm gì có?....!"
Bộp!
Bạch Vô Thường chưa nói xong, Hắc Vô Thường hứng cả cọc vàng mã vào mặt ,ngã lăn ra đất.
Đây chính là cảm giác khi bị tiền nện vào người ,đè chết trong vui sướng.
"..." Bạch Vô Thường : Thật sao? Thứ này có thể ước?? Hắn ước giờ còn kịp???
"..." Hệ thống.
"..." Ông chủ tiệm vàng mã .
[Chị....!]
[....Chúng ta còn có việc muốn nhờ họ đấy.
Làm vậy thật sự không sao chứ?! ]Hệ thống cảm thấy hoang mang style.
Là bọn họ muốn vậy.
[...] Chị vui là được.
Tùy chị.
Rặn một nụ cười tự thuyết phục lòng mình.
Chắc chắn hôm nay là ngày may mắn ! Cười !
Ông chủ tiệm vàng mã cũng rất kinh ngạc, người này tới đứng trước cửa hàng hắn hồi lâu.
Đi vào thì mua một sấp tiền giấy.
Trả tiền xong thì tưởng đi luôn, ai ngờ lại ném vô tường trong cửa tiệm hắn.
Đây là muốn tới tạp tiệm, phá việc làm ăn của hắn sao?!
Đang lúc ông chủ muốn tức giận, thì Lâm Tiếu lên tiếng.
Nhưng là đối diện bức tường nói chuyện.
"Tại hạ có việc muốn nhờ.
Tiền công tùy ý, bao trả đủ! "
"..."
Hắc - Bạch nhìn nhau.
Ok luôn.
Ngoắc tay chỉ ra ngoài ,sau đó đi xuyên qua bức tường, ra con hẻm nhỏ sau nhà.
Lâm Tiếu nhìn ông chủ tiệm vàng mã, đưa ngón tay ra dấu 'suỵt ' ,tỏ vẻ thần bí rồi biến mất.
Ông chủ tiệm vàng mã đột nhiên thấy lạnh sống lưng.
....
"Ngươi có việc gì muốn nhờ chúng ta? " Hắc Vô Thường .
"Muốn sắp xếp một vé đi đầu thai cho một nữ quỷ ! Không biết lệ phí bao nhiêu? " Lâm Tiếu.
Hắc Vô Thường cân nhắc hồi lâu.
"Năm ngàn! "
Bạch Vô Thường huých tay hắn.
"Có phải hơi....."
Hắc Vô Thường liếc hắn , đọc lại bảng cửu chương.
" Lão đại (Diêm Vương) , xong tới lão nhị (phán quan).
Rồi mới tới phiên chúng ta...!"
"..." Bạch Vô Thường.
"Được! "
"Là vàng mã, tiền dương đối với quỷ vô dụng! " Hắc Vô Thường.
"Được! "
Thế nhưng đến khi Lâm Tiếu quay lại cửa hàng vàng mã mới biết.
Vàng mã thời này đốt từng đồng từng đồng một, đốt đến bao giờ cho đủ năm ngàn?
Đó không phải là vấn đề chị gái phải lo lắng.
Trực tiếp mua luôn cửa hàng vàng mã, muốn bao nhiêu, đốt bấy nhiêu.
Ông chủ vàng mã cùng người nhà đốt cả ngày liên tiếp không ngừng nghỉ mới xong.