Đám đạo sĩ sau khi phát hiện bất thường liền theo dõi phủ thành chủ, sau đó phát hiện nữ yêu.
Sau đó bọn họ giao tranh, đấu từ ngày này qua ngày khác.
Từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn.
Rồi từ lúc mặt trời lặn hôm nay đến mặt trời mọc hôm sau.
Chị gái ngồi xem chán, tiện tay quẳng cái dép phang trúng nữ yêu.
Nữ yêu : "..."Quá đáng!
Đám đạo sĩ thấy có cơ hội, đánh lén một chưởng, nữ yêu Linh Nhi bị thương, bèn chạy trốn.
"sư huynh, có đuổi theo không? "
"trước xem người bị thương đã! "
Đại sư huynh cũng không thể không thừa nhận, nữ yêu này quá mạnh.
Nếu không phải có sơ hở vừa rồi, bọn hắn còn muốn bị nữ yêu vờn như mèo vờn chuột đâu.
Nữ yêu bị thương, Mạnh Trạch đem tiền đi đút lót sư thúc.
Sư thúc liền đồng ý.
Về đến nhà trọ liền gắt gỏng đám hậu bối và cấm bọn họ qua lại phủ thành chủ làm phiền người ta nữa.
Đám tiểu bối tuổi trẻ khí cao, làm sao chịu chấp nhận.
Hai bên cãi nhau một hồi.
Sư thúc chơi chiêu .
"Ta dỗi.
Ta éo làm người hướng dẫn các ngươi.
Muốn đi hay ở thì tùy! "
"..." Đám hậu bối.
Sư thúc dỗ được tụi nhỏ xong, đắc ý chạy vào phòng.
Định vuốt ve hòm tiền một hồi, ai ngờ mở ra chỉ nhận được một tờ giấy viết.
"Tiền bất chính thì nên biến mất một cách bất chính "
"..."
Sư thúc bị mất tiền tự kỷ trốn trong phòng , đám hậu bối không ai quản, lại tung tăng không sợ chết ,tới khiêu khích nữ yêu.
Mạnh Trạch lo lắng ái nhân, lại muốn mở kho bạc để lấy tiền đút lót người ta.
Kết quả một hạt cát cũng không có.
Chạy quanh nhà đồ có giá trị cũng bị dọn sạch.
Trên đất có một tờ giấy viết.
"Công bằng! "
"..." Mạnh Trạch.
Chị gái mà không đi đánh cướp sẽ không phải chị gái.
Không thù dai thì sẽ nhớ lâu.
Chị...!
Thôi được rồi! Đứa nào dính tới bả là tám kiếp xui xẻo.
Hệ thống không ngừng mặc niệm, để nhắc nhở chính mình đừng bao giờ lên cơn đi chọc tiết bả.
....
[chị....!]
Để yên cho chị đây tĩnh tâm làm người tốt!
[...]
Lâm Tiếu cảm thấy chờ đợi đám đạo sĩ kia đánh thắng nữ yêu là không thể nào.
Ngồi chờ nàng ta chết là chờ đến hết đời.
Mà khoan, ta còn có dịch vụ đấy á...?
Chị gái cố nhớ lại những cách mà mình đã từng sử dụng để hạ bệ lũ bitch kia ,và đưa ra quyết định.
Tiếp tục theo dõi con bitch kia!
...
Và rồi ông trời không phụ lòng người, mục tiêu thứ ba mà nữ yêu nhắm đã tới.
Ninh Thư đeo tay nải, vừa đi vừa ngắm rồi viết viết thứ gì đó.
Cách không xa, nữ yêu Linh Nhi đang ngồi tu dưỡng thương.
Màn đêm phủ bóng lên cố sự liêu trai truyền kỳ này, và không biết kết cục của nó.
[mục tiêu bảo vệ : Ninh Thư ]
Chắc ngươi đùa ! Là hắn tự tìm chết.
[...]
Ninh Thư ngày một tiến lại gần, nữ yêu Linh Nhi phô diễn cơ thể của nữ nhân và ra sức dùng mị thuật khiến hắn lại gần mình để hút tinh khí.
Kỳ lạ là Ninh Thư nhìn như bị nữ yêu mê hoặc, nhưng tay hắn vẫn không dừng lại công việc.
Thôi hắn chết chắc rồi! Chúng ta về đi!
[...]
Chị như thế này không ế mới lạ!
Hai chiếc dép lào bay với tốc độ vì sao ,đánh ngất nữ yêu và Ninh Thư.
Lâm Tiếu kéo bọn họ đến cái miếu hoang qua đêm.
----
Trời cao trong xanh, vũng nước mát tanh.
Ninh Thư tỉnh dậy trong miếu thì rất kinh ngạc.
Ngạc nhiên hơn là hắn thấy một màn tra tấn của Lâm Tiếu với nữ yêu Linh Nhi.
Đôi tay với lấy giấy bút ,nhanh chóng ghi lại.
Tiêu đề : cách tra tấn không điểm dừng /lý do ông cha ta luôn khuyên con cháu phải khiêm tốn.
Sau đó tường tận ghi lại từng chi tiết.
Lâm Tiếu lúc này.
Một đứa không thể giết ,chờ nó đến chết thì không thể nào.
Một đứa phiền phức, lại phải kề kề như bảo mẫu trông con.
Không có chỗ phát tiết đành quay ra nghĩ cách xử lý nữ yêu.
Ai ngờ sau đó lại nghĩ ra đủ trò....Hành, tỏi, chanh, ớt, sả...!không chỉ là gia vị nấu ăn ,xua đuổi côn trùng, mà còn có tác dụng trừ tà.
Để kiểm chứng thực hư, Lâm Tiếu đã đi mua những thứ này về ,nhét hết vào mồm nữ yêu.
Mặt nữ yêu Linh Nhi biến hóa xanh trắng, lúc người lúc quỷ.
Lâm Tiếu cảm thấy chưa đủ, còn tìm thêm đủ loại gia vị cống* phẩm về trộn cùng để ép nữ yêu uống.
Cống phẩm : cống rãnh , rác thải ....!
Lâm Tiếu rất khoái chí với bộ môn này.
Người không biết còn tưởng nàng ta đang tu cái gì tà đạo đâu.
"ngươi....!chờ đó! Đợi ta thoát khỏi đây, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu..." Nữ yêu
"làm như ta sẽ để ngươi trở về ấy! " Lâm Tiếu.
"..." Nữ yêu.
Chơi ngu rồi!
"uống nước! "
"A, cảm ơn! "
Ninh Thư thận trọng nhận lấy cốc nước không dám manh động.
Nhưng là Lâm Tiếu cũng không có làm gì khó hắn, chỉ là hỏi hắn trời tối còn lang thang bên ngoài làm gì? Ninh Thư thành thật đáp là hắn gần đây viết truyện linh dị mà thiếu ý tưởng, nên ra ngoài tìm chết...lộn, trải nghiệm thực tế !
Không sai, hắn là một thuyết thư ! (người viết sách)
Nhưng thời đại này, trừ các nhà nho sĩ, tu sĩ chính quy được ban tước vị mới có quyền viết và xuất bản nó.
Nó một phần thể hiện tư tưởng của đất nước mà nhà cầm quyền muốn dân mình học theo, và thứ hai, sách và chữ viết thể hiện sự quý tộc, đẳng cấp.
Nên việc hắn viết sách và bán, là viết lậu, bán chui.
Tuy rằng nó không ảnh hưởng nhiều đến chính trị, trị an xã hội ,có điều thời phong kiến có quá nhiều rằng buộc với con người và nhân quyền.
"giờ ngươi cảm thấy nàng ta thế nào? " Lâm Tiếu.
"xấu quá! " Ninh Thư trực tiếp đáp.
"..." Nữ yêu : Quá đáng!
Điều này cũng là bình thường, vì trong thần thoại, yêu ma quỷ quái thường biến thành các mỹ nam mỹ nữ mê hoặc con người để lợi dụng họ.
Nhưng nữ yêu Linh Nhi vừa bị Lâm Tiếu tra tấn xong, thực sự không giữ nổi hình tượng ban đầu ,đương nhiên biến về bản chất xấu xí vốn có của ma quỷ.
...
Trời ban cho hắn cơ hội được học và viết ,nhưng hắn lại không có hứng thú với việc thi cử làm quan hoặc làm thầy đồ dạy chữ.
Một bên minh thương ám đấu khó phòng, một bên lại quá nặng lễ nghĩa.
Hắn lại chỉ đơn giản muốn sử dụng chúng để sáng tạo nên một thế giới của riêng mình.
Hắn cứ viết, viết mãi, cho đến khi có một người vô tình đọc được sách của hắn và khen, cơ duyên viết sách (lậu) /tạp ký này mới tới.
Cũng không thể trách hắn lang thang ở những nơi không ai dám tới.
Vì cần trải nghiệm, cảm nhận thực tế, cho dù những thứ viết ra là tưởng tượng.
Ngày xưa không giống hiện đại.
Thời hiện đại có công nghệ và internet, chỉ cần bấm một cái nút ,gõ chữ và "tìm kiếm" ,một đống tư liệu sống sẽ hiện ra trước mắt.
Tha hồ mà tham khảo viết lách hay vẽ vời.
Chị gái có thể hiểu cho điều này và bỏ qua con bitch kia, lên đường (làm bảo mẫu) giúp Ninh Thư tìm ý tưởng viết truyện .
Chị gái : Dù sao con bitch kia cũng không thể chết luôn được, chỉ có thể kiếm việc làm trong lúc ngồi chờ nó tìm chết.
Hệ thống :"..."