Xuyên Nhanh Mang Theo Con Cưng Đi


Ai cũng nghĩ nàng đã ngoài bốn mươi, có đến bảy tám đứa con rồi.

Cách đó vài hôm, bà lão này còn nghe mấy người năm xưa từng hỏi cưới Tú Anh kể lại, họ thấy may mắn vì không cưới nàng, vì nàng hiền lành quá mức nên mới rơi vào hoàn cảnh thế này.

Đôi khi người ta vẫn cần có chút mạnh mẽ.

Lý Tú Anh đi về phía ruộng, từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào.

“Cha ơi! Mẹ ơi! Con xin hai người, xin hai người thương tình, con sắp chết đói rồi, xin hai người mà…”

Nhiều người xung quanh chỉ trỏ, rõ ràng người quỳ gối van xin chính là nhị muội của nàng, Lý Tú Ngọc, người đã nhiều năm không gặp.

Năm ấy, nhà mẹ đẻ ép gả Lý Tú Ngọc cho một người đàn ông hơn cô mười tuổi.

Lý Tú Ngọc kiên quyết phản đối vì lúc đó đã có người yêu, cô còn đến cầu xin Lý Tú Anh giúp đỡ.

Nhưng Tú Anh cũng bị gia đình đè ép nên đành bất lực, cuối cùng Lý Tú Ngọc vẫn bị ép gả, thậm chí ngay trong ngày cưới, cô đã thề sẽ không bao giờ qua lại với nhà mẹ đẻ.

Lần cuối Lý Tú Anh nghe tin về Lý Tú Ngọc là mấy năm trước.

Nghe đồn cô đã sinh bảy đứa con trai, khiến cả làng xôn xao.

Từ đó, cháu gái nhà họ Lý cũng trở nên có giá trị hơn, vì người ta cho rằng con gái nhà họ Lý sinh toàn con trai.

Bảy đứa trẻ, lại toàn là con trai, đúng là gánh nặng không nhỏ trong thời buổi khốn khó này.

Lý Tú Anh cảm thấy một cơn đau nhói trong lòng, nàng nhíu mày nhìn xuống.

Hóa ra những cảm xúc của nguyên chủ vẫn còn ở đây? Nguyên chủ thực sự cảm thấy có lỗi với Lý Tú Ngọc ư? Thực ra điều đó cũng phải thôi, dù sao cả hai cô em gái đều do nguyên chủ một tay chăm sóc từ nhỏ, khi họ bị ép gả vẫn chưa đến tuổi trưởng thành, thân thể còn non nớt.

Gia đình này thật sự không biết điều.

Một người nhận ra Lý Tú Anh, bèn reo lên, “Tú Anh về rồi sao? Bác Huệ ơi, Tú Anh về rồi kìa!”

Nhà họ Lý vẫn còn dành chút sắc mặt tốt cho Lý Tú Anh, vì bao năm qua nàng đã giúp đỡ không ít.

Người mẹ đẻ của nàng, bà Lý Huệ, vừa thấy nàng đã nhổ một bãi nước bọt, trong mắt đầy vẻ chán ghét, “Ngày đó chính miệng ngươi đã nói dứt tình dứt nghĩa với chúng ta, bây giờ khổ quá mới nhớ tới chúng ta sao? Đồ bất hiếu! Nhà này không có đứa con gái như ngươi! Cút đi cho bà!”

Cha của nàng, ông Lý Quý Nhân, cũng không đối xử tốt hơn, “Thường ngày cả nhà gặp khó khăn thì chẳng thấy mặt mũi ngươi đâu, giờ lại đến xin lương thực à? Thế nào, anh trai ngươi, các cháu trai của ngươi không cần ăn chắc? Lấy đâu ra mặt mũi mà về đây chứ!”

Thấy Lý Tú Anh, sắc mặt của Lý Huệ dễ chịu hơn nhiều, nhân cơ hội này bà quay sang chê trách Lý Tú Ngọc: “Nhìn chị con mà học hỏi đi! Đây mới là dâu nhà họ Cố, năm nào tháng nào cũng gửi bao nhiêu lương thực về nhà, còn con thì sao? Nếu có được một nửa lòng hiếu thảo của chị con, chúng ta đã cảm tạ trời đất rồi.



Rồi bà quay lại, nở nụ cười như thể là một người mẹ hiền hòa, ân cần hỏi, “Dạo trước mẹ đến thăm con, chưa kịp vào sân đã bị bà bên ấy đuổi ra rồi.

Lần này về đây, có phải con nghe nhà mình khó khăn nên đến giúp đỡ không?”

Nói rồi, Lý Huệ nhìn về phía giỏ tre trên lưng Tú Anh, nhiệt tình bảo, “Đi đường xa chắc mệt rồi, để mẹ cầm hộ cho.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui