Trợ lý Tiểu Vương hổ thẹn nói: Tôi dùng đủ mọi cách vẫn không điều tra ra rốt cuộc nguồn thu nhập của anh ta từ đâu ra.
Theo lý thuyết anh ta là một sinh viên mới tốt nghiệp, mẹ hắn trước kia làm thuê cho nhà người ta, không phải là nhà có tiền bạc gì tại sao lại có thể có một khoản thu nhập lớn như vậy được?Vân Nhiễm Khanh gõ bàn một cái, cặp mắt hoa đào sóng nước xuân tình trầm xuống Cha hắn thì sao? Làm nghề gì?Tiểu Vương mơ hồ lắc đầu, Hồ sơ của hắn ghi mồ côi cha, là mẹ hắn một mình nuôi hắn lớn.Vân Nhiễm Khanh lắc đầu, ánh mắt tỏa ra tia sắc bén, Điều tra lại chuyện mẹ của hắn làm thuê ở đâu, cha ruột của hắn ta không thể đơn giản như vậy!Tiểu Vương trong lòng run lên, không dám chần chừ, quay người rời khỏi.Cô đem túi hồ sơ đang kẹp lại trên bàn, xách lên rồi đi xuống bãi đỗ xe.Mới lái vào đại lộ, tiếng lốp xe ma sát chót tai liền vang lên, một chiếc xe không mở đèn ở hướng đối diện lao tới.Cặp mắt hoa đào của Vân Nhiễm Khanh trầm xuống, hai tay giữ chặt tay lái, tỉnh táo lái vòng một cái tấp qua bên cạnh, tránh khỏi nguy hiểm.Một kích không thành, chiếc xe kia vẫn chưa từ bỏ, ngoặt về phía sau tiếp tục đuổi theo Vân Nhiễm Khanh, 'Đùng đùng' tông vào thành xe của cô.【Nhắc nhở túc chủ, dựa trên tình hình bị công kích như vầy, 10 giây nữa cô sẽ đụng vào rào chắn, tạo thành tai nạn giao thông liên hoàn! Mời cô mau thắt chặt dây an toàn, không chừng có thể níu lại cái mạng!】Vân Nhiễm Khanh tà mị câu khóe môi lên: Tiểu Trục Trục, đừng coi thường tôi như vậy! Mở to hai mắt mà xem, xem ai 10 giây nữa xảy ra tai nạn!Nói xong, chân cô đạp phanh qua lại trên đường, chiếc xe chạy hết tốc lực giống như con cá quẫy đuôi trong nước, thanh lịch rời đi an ổn, tránh va chạm với hàng xe phía trước.Nhưng chiếc xe đuổi theo kia không may mắn như vậy, không kìm được bay thẳng vào rào chắn, người lái không tự chủ được đâm đầu vào kính chắn gió trước mặt, máu bắn ra tung tóe.Cô dừng xe ở ven đường, thần sắc lạnh nhạt hướng chiếc xe hàng kia đi tới.Vân Nhiễm Khanh kinh ngạc nhíu mi, làm sao cũng không nghĩ tới người hại chết nguyên chủ đời trước bằng tai nạn xe cộ là Phạm Như Nhi tự mình động thủ.Ả mặt mũi toàn là máu, thê thảm vô cùng, Cứu tôi...!Mau cứu tôi...Nghiền ngẫm trong nháy mắt lóe lên, cô không có một chút thương hương tiếc ngọc kéo cô ta từ buồng lái xuống, Muốn giết tôi?Không...!Mày đừng có ngậm máu phun người, rõ ràng là mày đụng tao trước! Phạm Như Nhi nhìn chật vật vậy nhưng vết thương cũng không nghiêm trọng mấy.
Chỉ có bụng dưới đau đớn, giống như có một thứ chất lỏng dinh dính đang chảy ra.Trong mắt cô lộ ra tia châm chọc, Thật đáng tiếc, lúc đầu tôi muốn đưa cô ra trực tiếp giải quyết hết.
Mà hiện tại để cô chết như vậy có phải là quá dễ dãi, tự mình giải thoát cho cô không? Phạm Như Nhi, cô đã từng tặng trên người tôi không biết bao nhiêu đau đớn, mấy cái đó còn chưa trả đủ cho cô đâu! Cô không thể cứ thể mà chết đi được.Cô tiện tay bấm 120, thông báo vị trí rồi lạnh lùng nhìn xuống ả, khóe môi cong lên, mạnh mẽ mà ngang ngược, Trước khi xe cứu thương tới cô phải chịu đựng rồi! Đúng, đừng nghĩ tới chuyện báo cảnh sát nha, trên xe tôi có máy quay hành trình, nếu cô muốn chết rục trong tù thì cứ nói, tôi cũng không ngại thành toàn cho cô đâu.Đồ yêu tinh giết người không chớp mắt! Dịch Thần sớm muộn gì cũng nhận ra bộ mặt ác độc của mày! Phạm Như Nhi gào thét, cả người ngập tràn oán khí và tức giận.Vân Nhiễm Khanh nhún vai, Tôi là người như thế nào không cần cái mồm cô phán xét.
Dù tôi là ma quỷ thì sao, Dịch Thần anh ấy cũng nguyện ý cùng tôi đi vào địa ngục!Aaaaaa! Ả tức giận đến hét lớn, trơ mắt nhìn Vân Nhiễm Khanh chuẩn bị lên xe mới bắt đầu luống cuống, Không...!Mau cứu tôi...!Đứa trẻ trong bụng tôi là con của Dịch Thần...!Tôi không thể không có nó được....