Xuyên Nhanh Một Hồ Xuân Sắc


Không biết Phó Diệp có liếm bướm của cô không, chắc là có rồi, cô ấy dâm như vậy, người đàn ông nào mà có thể chịu được, không biết có phải Phó Diệp vừa ma sát với hột le, vừa dùng ngón tay đâm cô ấy, mà một ngón thì chắc là không đủ, cô ấy sẽ cầu xin anh cắm thêm ngón nữa, rồi ngay lúc cô lên đỉnh lại cắm cả dương vật vào, cô mềm mại như vậy chắc chắn sẽ bị đâm tới khóc, ngoài miệng thì kêu không cần nhưng bướm nhỏ lại hướng về phía dương vật đàn ông.

Hứa Ngạn thở hổn hển một tiếng, một tay của anh ta đã bắt đầu chà sát, dương vật của anh ta rất dài, không tốn nhiều sức lực là có thể đâm vào cô rất sâu, bướm của cô nhiều nước như thế thì chắc chắn có thể nuốt hết toàn bộ của anh ta.

Nếu anh ta cắm vào, cô chắc chắn sẽ vừa sướng lại vừa sợ, cái miệng nhỏ đỏ chót của cô sẽ kêu Hứa tiên sinh, cô sẽ sợ bị chồng mình phát hiện nên cầu xin anh ta bắn vào miệng cô.

Dùng quần lót bao lấy dương vật của mình, anh ta nhanh chóng tuốt thêm mấy phát nữa, cuối cùng cũng bắn hết ra, Hứa Ngạn cười khổ nhìn chất lỏng màu trắng đục trên quần lót, hình như không thoát ra được rồi.

Suy nghĩ một hồi, anh ta quyết định lấy khăn giấy lâu đi dấu vết trên quần lót, sau đó nhét vào trong túi áo của mình.

Cho dù là giặc hay không thì cũng rất dễ bị phát hiện, cứ để cho cô nghĩ là bị mất đi.

Còn việc Kiều Xu có sơ ý như vậy hay không, có nghi ngờ anh ta hay không thì Hứa Ngạn chỉ thầm cười trong lòng, cho dù là nghi ngờ hay không… đều được.


Mà Kiều Xu nằm trong phòng đợi một hồi chẳng thấy ai tới nữa thì đã ngủ mất do tác dụng của cồn rồi.

Lý do Giang Mạn Mạn về nước là vì lễ thành hôn của em trai mình.

Hai nhà Giang và Phó đều đã quen biết nhau nhiều năm, quan hệ rất thân mật, em trai của Giang Mạn Mạn nhỏ hơn bọn họ không bao nhiêu, lúc hai người còn đang bí mật quen nhau đã từng nhiều lần giúp đỡ họ, cũng coi như là một người bạn rất tốt của Phó Diệp ở quê, hai năm trước cũng đã từng tới tham gia hôn lễ của Phó Diệp, nên khi cậu ấy kết hôn thì tất nhiên Phó Diệp sẽ đến.

Sau khi đón Giang Mạn Mạn ở sân bay thì cả hai thuận đường cùng nhau mua vé máy bay trở về quê ngay ngày hôm sau.

Mà lúc Kiều Xu biết được chuyện này thì đã là ngày thứ ba, khi anh đang trên xe từ sân bay chạy về quê.

“Phó Diệp.


” Giọng nói của Kiều Xu đầy mệt mỏi: “Lúc anh quyết định việc gì đó có từng nghĩ tới thông báo trước với em một tiếng chưa?”
“Em còn phải đi làm, lại không phải việc lớn gì, anh ở đây hai ngày rồi sẽ về.


“Biết rồi.

” Sau một câu trả lời lạnh nhạt thì điện thoại bị ngắt, Phó Diệp nhìn chằm chằm vào màn hình và cau mày lại.

Kiều Xu cúp điện thoại rồi thở dài một hơi, quê hương, chốn cũ, bạn cũ, và cả tình cũ nữa, đó là thế giới mà Kiều Xu không bao giờ có thể bước vào.

Hôm sau, Kiều Xu không thông báo với bất kì ai đã lặng lẽ leo lên máy bay tới quê cũ của Phó Diệp, xuống máy bay rồi lên xe buýt mới tới được quê của anh, lại nhận ra ở đây chẳng có lấy một bóng người, chắc là mọi người đều đã đi tham gia tiệc cưới cả rồi.

Cô mím chặt môi, cô không muốn gọi điện hỏi Phó Diệp.

Bà Lý đang chuẩn bị ra ngoài thì thấy một cô gái đứng trước cửa nhà hàng xóm, cô mặc một chiếc áo gió mỏng trên người, hình dáng nhỏ xinh đang nhìn thẳng vào cửa nhà đó, sắc mặt cô trông không được tốt lắm.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận