Xuyên Nhanh Một Hồ Xuân Sắc


Phó Diệp đẩy Giang Mạn Mạn ra, lần này anh đã dễ dàng đẩy được cô ta, anh vội vàng nói: “Kiều Kiều, em nghe anh nói, là do! ”
“Là tôi ôm anh ấy trước, tôi thích anh ấy, không liên quan gì tới anh ấy cả.

” Giang Mạn Mạn cắt lời anh, nước mắt của cô ta vẫn còn nhưng sắc mặt đã bình tĩnh lại.

Kiều Xu nhìn hai người trước mặt mình, trong lòng cô cười lạnh nhưng trên mặt vẫn còn sốc tới nỗi chưa bình tĩnh lại, cô từ từ gật đầu: “Tôi biết rồi.

” Cô xoay người bỏ đi, thang máy cũng vừa lúc đang ở tầng này, cô đi vào thang máy, ấn nút đóng cửa rồi dựa vào bên cạnh, nhắm chặt hai mắt lại.

Phó Diệp đuổi theo ngay lập tức nhưng mà chỗ của anh đứng cách thang máy khá xa, lúc anh chạy tới thì cửa thang máy đã đóng, đành phải theo thang bộ chạy xuống, thang máy đã xuống tầng một từ sớm, anh nhìn xung quanh thì thấy được bóng dáng cô đang chuẩn bị leo lên một chiếc taxi.

Anh vội vã giữ cô lại: “Kiều Kiều, tối nay là do ngoài ý muốn, anh không nghĩ là! ”
“Anh bị cô ta ôm rất lâu, nhưng lại không đẩy ra.

” Kiều Xu bị anh kéo tới lảo đảo, cô quay đầu lại, đôi mắt đã đỏ.

“Xin lỗi.


” Anh mím chặt môi, không biết phải giải thích như thế nào, anh biết tại sao lúc trước Giang Mạn Mạn lại tàn nhẫn bỏ anh lại mà đi, mà không khí tối nay cũng thật sự đã thổi bùng đốm lửa rung động còn sót lại trong anh.

Kiều Xu đợi một hồi cũng không thấy anh nói tiếp, cô biết sẽ không có lời giải thích nào cả, nên cô hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Chúng ta ly hôn đi.


Phó Diệp thật sự đã ngạc nhiên, anh biết rằng Kiều Xu chắc chắn sẽ tức giận, sẽ đau khổ, nhưng anh không tài nào ngờ được chỉ có một chuyện nhỏ như thế mà Kiều Xu đã đòi ly hôn.

“Em có biết mình đang nói gì hay không hả?”
“Em biết, em rất rõ ràng.


“Chỉ vì một chuyện nhỏ như thế này mà em muốn ly hôn sao? Kiều Xu, hôn nhân không phải chuyện đùa.

Hơn nữa, anh và cô ấy cũng không có gì cả.

” Hàng lông mày của anh cau chặt lại.


“Không phải cô ta, là do em không tin anh được.


Phó Diệp không nói nên lời.

“Em thật lòng thật dạ mà thích anh, theo đuổi anh, nhưng em lại chưa bao giờ cảm nhận được từ nơi anh một chút cảm xúc thích em, trừ những lúc lên giường.

” Kiều Xu mỉm cười châm chọc: “Cho dù là trước đó hay sau khi kết hôn, từ trước đến nay anh đối xử với em đều rất lạnh nhạt, em nghĩ rằng là do tính tình anh vốn đã như thế.

Cho nên em dùng mọi thứ để lấy lòng anh, muốn nhận được sự yêu thích của anh, nhưng mọi việc đều đang chứng minh là em đã phí công rồi.

Anh chưa bao giờ đặt em ở trong lòng, chuyện gì anh cũng làm xong mới nhớ tới việc nói cho em biết.


“Ngay tối nay em mới biết, anh còn có một người bạn thanh mai trúc mã, hóa ra đây chính là nguyên nhân mà mấy hôm trước anh bối rối chạy đi như vậy.

” Kiều Xu lắc đầu, nước mắt của cô rơi như mưa: “Gì mà tính tình lạnh nhạt cơ chứ, chẳng qua là vì em không phải người đó mà thôi.


“Kiều Kiều, chuyện của anh và cô ấy thật sự chỉ là quá khứ thôi, còn chuyện khác, em bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện được không?” Lần đầu tiên Phó Diệp cảm thấy vốn từ ngữ của anh không đủ: “Chúng ta về trước nhé, nếu em không muốn ở lại đây thì ngày mai chúng ta lập tức về thành phố S, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện với nhau thật tốt, đừng nói câu ly hôn dễ dàng như thế em nhé.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận