Xuyên Nhanh Một Hồ Xuân Sắc


“Tôi muốn xem chỉ số tình cảm của Phó Diệp.”
“Được thôi, để tôi xem...!là 80! Ký chủ thật là giỏi quá đi!” Nó còn không quên nịnh nọt cô.
Kiều Xu hơi kinh ngạc nhưng suy nghĩ kĩ lại thì cô cũng hiểu tại sao hành động của mình lại hiểu quả.
Hừm, đàn ông ấy mà.

Kiều Xu cắn nhẹ ngón tay rồi cười thầm.
Trong khoảng thời gian sắp tới, mọi khúc mắt của cô và Phó Diệp sẽ chỉ tồn tại từ đây tới lúc ly hôn, dù sao cô cũng sắp sửa quay lại làm một người phụ nữ độc thân thì tất nhiên sẽ phải sửa soạn từ đầu tới chân để cho đẹp hơn chứ, nếu không sao có thể khiến Phó Diệp hối hận gấp đôi được.

Kiều Xu mở tủ quần áo ra nhìn, thời gian xin nghỉ của cô vẫn còn nên cô quyết định sẽ thêm ít đồ vào tủ quần áo của mình.
Đồ lót ở nhà của cô đều khá cũ kỹ, bộ màu đen lần trước vẫn là món gợi cảm ít ỏi mà cô tìm được, ai ngờ đâu mới mặc một lần đã bị người khác lấy trộm, nhớ đến chỗ này, Kiều Xu lại nhận ra đã mấy ngày rồi mình chưa liên lạc với Hứa Ngạn, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.

- Hứa tiên sinh, buổi tối hôm đó cảm ơn anh đã đưa tôi về ~ dạo này có chút việc nên bây giờ mới có thể cảm ơn anh được.
Đột nhiên Hứa Ngạn nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, anh mở ra nhìn thì thấy đó là tin nhắn từ ảnh đại diện là một hình manga cô bé, tên ghi chú là “Kiều tiểu thư”.

Vẻ mặt anh hơi bất ngờ, nhưng không thể phủ nhận rằng tâm trạng của anh đã tốt hơn một chút.
- Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ thôi, gần đây Kiều tiểu thư bận lắm à?
Đối phương lập tức trả lời.
- Thế thì may quá, trước giờ tôi chưa từng uống say ở bên ngoài, có lẽ Hứa tiên sinh là người đầu tiên nhìn thấy tôi say thành bộ dạng như vậy, ngày thường tôi rất ít khi uống rượu, đêm hôm đó cũng không hiểu tại sao lại như thế nữa, thật là thất lễ quá.
Danh hiệu “người đầu tiên” hiển nhiên đã lấy lòng Hứa Ngạn, anh ta vui vẻ mà nhớ lại sự “thất lễ” hôm đó của Kiều Xu, rồi trả lời trong vui vẻ:
- Đúng là say ghê thật, về sau cô cũng không nên uống nhiều như vậy, đặc biệt là trước mặt đàn ông xa lạ, như thế rất nguy hiểm.
- Thế, Hứa tiên sinh có được tính là đàn ông lạ không?

- Hiện tại đã không tính.
Kiều Xu sờ khóe môi mình, từ “đã” này dùng rất đặc biệt, không biết là từ lúc nào mối quan hệ này lại chuyển sang chữ “đã”.

Nhớ tới chiếc quần lót biến mất một cách thần kì, Kiều Xu quyết định đổi đề tài.
- Đúng rồi, hình như tôi có bị mất một món đồ, không biết Hứa tiên sinh có nhìn thấy không?
- Đó là cái gì?
Biết rõ còn cố hỏi, Kiều Xu hừ một tiếng.
- Ừm, không tiện nói lắm, nếu Hứa tiên sinh không biết thì chắc là chưa từng nhìn thấy, thế thì thôi vậy, tôi sẽ tự mình tìm lại thử xem.
Hứa Ngạn mỉm cười, đôi mắt anh tối lại.
- Nếu tìm không thấy thì có thể thử treo thưởng, không chừng lại có người tham phần thưởng, thế là đồ bị mất sẽ trở về thôi.
Không biết là vị Hứa tiên sinh này muốn có được phần thưởng gì đây, Kiều Xu khẽ cắn môi dưới, muốn thả thính người ta, lại bị người ta thả thính lại, đôi mắt xinh đẹp của cô hiện lên vẻ hứng thú, hình như cô càng ngày càng cảm thấy… Hứa Ngạn thú vị.
Lúc này trong đầu cô truyền tới giọng nói kêu to của hệ thống: “Ký chủ là đang chuẩn bị đổi đối tượng công chiếm hả!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận