Xuyên Nhanh Một Hồ Xuân Sắc


Hứa Ngạn lúc này mới vừa lòng sờ đầu cô: “Thế cái quần lót màu đen lần trước, lần sau anh sẽ mang tới cho em.

” Anh thừa lúc cô còn chưa phản ứng đã mở cửa đi ra ngoài.

“Này!” Kiều Xu nghẹn lời, cái cô nói không phải là cái lúc trước! Tên khốn Hứa Ngạn, anh dám tự ý hiểu sai! Sao cô lại có thể cảm thấy Hứa Ngạn là một người dịu dàng lễ phép chứ, đây khác nào một cái bánh nhân mè đen, bên trong toàn là màu đen xì xì.

Khuôn mặt Kiều Xu u ám mà mặc váy lại, cô dùng khăn giấy xoa thân dưới của mình rồi chịu đựng cảm giác mát lạnh bên dưới mà đi ra phòng thử đồ.

Hứa Ngạn lái xe chở Kiều Xu về tới nhà.

Trên đường đi mặc dù Kiều Xu vẫn không thèm để ý tới Hứa Ngạn nhưng tâm trạng của anh vẫn rất tốt, vừa tới nơi là Kiều Xu đã lập tức xách túi lên chuẩn bị bỏ chạy.

“Anh đưa em lên lầu nhé?”
“Không cần.

” Kiều Xu nhất quyết từ chối, cô cứ thế dẫm giày cao gót bỏ đi, Hứa Ngạn mỉm cười đầy ẩn ý nhìn theo cô, anh cảm thấy bộ dáng giận dỗi này của cô càng làm người ta yêu thích.

“Lúc ra khỏi Cục Dân Chính thì nhớ gọi điện thoại cho anh.

” Anh ở đằng xa mà hô to nói với cô.

Cô cắm chìa khóa vào ổ, vừa định xoay thì nhận ra cửa không đóng mà trực tiếp mở ra luôn, trong lòng Kiều Xu “lộp bộp” một cái, cô không biết Phó Diệp đã trở về bao lâu rồi.


Nhưng điều đầu tiên mà cô nghĩ tới là may mắn lúc nãy cô không để Hứa Ngạn đưa mình lên lầu.

Trong phòng khách bật đèn sáng trưng, Phó Diệp mặc một chiếc áo sơ mi màu đen ngồi uống rượu trên ghế, còn bật cả TV xem tin tức.

Bộ dạng anh lúc này không còn chỉnh chu như ngày thường nữa, cà vạt của anh bây giờ lỏng lẻo, còn bị lệch sang một bên, nút áo sơ mi thì tháo mất hai nút để lộ một ít da thịt màu lúa mạch, ống tay áo được xắn lên cao làm cánh tay chắc nịt mạnh mẽ của anh lộ ra ngoài.

Kiều Xu cũng không thèm để ý tới anh mà định bụng đi thẳng vào phòng ngủ để thay quần áo luôn.

Ánh mắt Phó Diệp hơi cô đơn nhìn cô.

“Phó Diệp.

” Đột nhiên nghe được tiếng gọi của cô làm đôi mắt của Phó Diệp lại sáng lên, nhưng khi nghe thấy lời nói kế tiếp thì ánh mắt anh tối sầm lại: “Ngày mai chúng ta đi làm thủ tục đi.


“Em phải vội như vậy sao? Muốn nhanh chóng tìm người đàn ông khác tới vậy à?” Phó Diệp không nhịn nổi nữa mà chế giễu cô.

“Đúng thế.

” Ai ngờ Kiều Xu lại thẳng thắng thừa nhận.


“Em!” Phó Diệp biết cô chỉ đang cố chọc giận anh nên anh mím môi nói: “Ngày mai thì ngày mai.


Hôm sau, bọn họ tới Cục Dân Chính để làm thủ tục ly hôn, nhân viên ở Cục Dân Chính thấy người tới là một cặp trai tài gái sắc thì cảm thấy vô cùng đáng tiếc: “Tôi nói này, xưa nay vợ chồng đều là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, cô cậu vẫn còn quá trẻ nên mới quyết định ly hôn dễ dàng như thế này, coi chừng về sau lại hối hận.


Kiều Xu chỉ cười nói: “Cảm ơn cô, chúng cháu nghĩ kĩ rồi ạ.


Cả hai cứ thế rời khỏi Cục Dân Chính trong ánh nhìn khó hiểu xen lẫn tiếc nuối của người nhân viên.

“Muốn đi đâu, anh chở em.

” Lúc cả hai đi là Phó Diệp lái xe.

“Quay về nhà, nếu anh bận thì em tự bắt xe về cũng được.


“Lên đi.

” Phó Diệp không để ý tới câu sau của cô.

“Cảm ơn.

” Kiều Xu ngồi xuống ghế phụ rồi thắt đai an toàn.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận