Xuyên Nhanh Một Hồ Xuân Sắc


“Xin chào cô, tôi tìm Phó Diệp.

” Kiều Xu mỉm cười nói với cô gái ở đối diện.

“Xin hỏi cô có hẹn trước không?” Ib mình để được mua truyện với giá rẻ nha mn
“Không có, nhưng mà… Thôi, cảm ơn.

” Cô gái tiếp tân còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mình quay đầu, bước nhanh về phía luật sư Phó đang xuống lầu, “Này…” cô gái còn chưa kịp gọi lại thì đã trợn tròn đôi mắt của mình lên nhìn tình huống trước mặt, vị luật sư Phó mỗi ngày đều trưng ra khuôn mặt không cảm xúc với mọi người lại đang nở một nụ cười mỉm, cô có nhìn lầm hay không thế?

“Kiều Kiều, sao hôm nay em lại tới đây thế?” Hôm qua Phó Diệp chỉ được nghỉ ngơi mấy tiếng đồng hồ, hôm nay lại phải làm việc mất cả buổi sáng nên cho dù tinh thần anh có tốt tới mấy đi nữa thì cũng không tài nào chịu nổi, anh đang chuẩn bị xuống lầu đi ăn cơm thì lại liếc mắt nhìn thấy vợ xinh đẹp động lòng người của mình tới, lập tức làm lòng anh cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ bất ngờ.

Kiều Xu cười tủm tỉm ngẩng đầu lên nhìn Phó Diệp, cho dù khuôn mặt này của anh đã rất quen thuộc trong trí nhớ của cô, nhưng ngay giây phút được nhìn thấy thì cô vẫn không kiềm được sự kinh ngạc của mình, người đàn ông này có một vẻ ngoài hết sức thu hút, ngay cả lúc mệt mỏi như thế này cũng không hề giảm đi chút nào, anh cứ như một bức tranh thủy mặc đầy đủ đậm nhạt vậy, lúc anh cúi đầu nhìn cô và mỉm cười có cảm giác như toàn bộ bức tranh đều ấm áp cả lên.

“Hôm nay em không phải đi làm mà, lại nhớ hôm qua anh không về nhà, nên chắc chắn là cũng chưa ăn uống đầy đủ, mấy hôm nay mệt như thế này lại không ăn cơm cho ngon thì sao chịu được.


Phó Diệp cầm lấy hộp giữ ấm trong tay Kiều Xu, dẫn cô quay về văn phòng của mình, lúc Kiều Xu nấu cơm thì cô đã tự mình ăn một chút rồi nên Phó Diệp bảo thư kí pha cho cô một ly cà phê.


Kiều Xu ngồi trên ghế sô pha nhìn Phó Diệp ăn cơm, gương mặt của anh đã trở lại với vẻ lạnh lùng lúc ban đầu, ngỡ như nụ cười mỉm thoáng qua kia chỉ là ảo giác của chính cô vậy, bảo sao chủ cũ của cơ thể này lại không dám tới đây tìm anh, cô ấy nhạy cảm như thế mà gặp phải khuôn mặt lạnh lùng như này sợ là tới một lần cũng không dám có lần thứ hai nữa.

Phó Diệp sau khi ăn cơm xong thì tự dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trên bàn rồi mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, khả năng quan sát của luật sư rất tốt cho nên tất nhiên là anh đã sớm biết việc vợ mình vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, nhưng anh cũng không có ghét ánh mắt đó, vợ của anh đối xử với anh luôn có hơi cẩn thận quá mức, việc nhìm chằm chằm vào anh như thế này rất ít cho nên anh không muốn làm cô thấy sợ hãi.

Ai ngờ vừa vừa ngẩng đầu lên đã thấy cô dựa đầu vào ghế sô pha ngủ từ lúc nào không biết, còn không hề đề phòng mà nở một nụ cười hết sức ngọt ngào, giống như đã mơ thấy một giấc mơ đẹp nào đó.

Tâm trạng của Phó Diệp cũng đột nhiên cảm thấy tốt hơn một xíu, anh đi tới bên cạnh vợ mình, chuẩn bị đấp tấm thảm mỏng cho cô để cô có thể nghỉ ngơi tốt hơn một chút, lại nhìn thấy một bên tay áo của cô trượt xuống do cổ áo quá rộng trên cơ thể đang nằm nghiêng của mình, làm lộ ra chiếc áo ngực màu đen bên trong và một nửa bầu ngực trắng như tuyết.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận