Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Có thể tài xế bị khẩu súng trên tay cô dọa sợ, thế nên rất thành thật mà đưa cô đến đúng địa chỉ, cô vừa xuống xe liền lập tức rời đi.

Hạ Kỳ Như nhìn khung cảnh quen thuộc trước mặt mà mặt mày ngu ngơ.

Địa chỉ thì đúng rồi, nhưng mà cô lại không nhớ nhà mình ở góc nào, thế có cay không cơ chứ.

"Xin chào Hạ đại nhân."

Hạ Kỳ Như nghe thấy giọng nói quen thuộc ở trước mặt mình, mày hơi nhướn lên.

"Bạch Vô Thường, ngươi cũng kiên trì thật đấy."

Cô về rồi vẫn cố chấp đuổi theo đến cùng, hắn là con đỉa chắc.

Hơn nữa cô mới trở về được bao lâu chứ?

Đến nhà cô còn chưa tìm được đây này, thế mà hắn đã vội vàng đến tìm rồi.

Sao lúc ngươi đi bắt người khác không thấy ngươi nhanh chân như thế đi.

Bạch Vô Thường: "..."

Hay lắm, lấy được thân thể thật của mình nên không cần sợ nữa đúng không?

Bạch Vô Thường nín nhịn một chút, đột nhiên cười nói.

"Hạ đại nhân, sự kiên trì của ta cũng giống bệnh mù đường của cô thôi."

Thân thể có thể thay, thế giới có thể đổi, chỉ có mù đường là trường tồn theo năm tháng.

"..."

Bạch Vô Thường thấy cô không đáp liền tiếp tục lên tiếng.

"Ta có thể dẫn cô về nhà."

"..."

Đây là cho một bạt tai rồi cho một cái kẹo sao?

Không nhận.

"Ta nói thật đấy, dù sao bây giờ cô sống lại rồi, ta cũng đâu thể bắt cô trở lại Âm giới được đúng không?"

"..."

"Ngày trước hay dọa cô là ta sai, bây giờ ta sẽ sửa đổi không dọa dẫm cô nữa...này, ta đang nói chuyện với cô đấy, tốt xấu gì cũng phải đáp lại ta một tiếng chứ?"

"..."

Hạ Kỳ Như lựa chọn phớt lờ Bạch Vô Thường có điều kiện, tiếp tục công cuộc mò đường về nhà còn dang dở ban nãy.

Cô bây giờ đang mặc trang phục bệnh nhân, Bạch Vô Thường còn là một con quỷ không ai nhìn thấy, cô mà nói chuyện với hắn thêm mấy câu, lúc đấy không cần đợi người nhà họ Nguyễn tới tìm, cô đã bị mấy người qua đường bắt lại tống vào bệnh viện tâm thần trước rồi.

Thế cho nên mặc kệ Bạch Vô Thường nói gì cô cũng đều cho là gió thoảng mây bay, Bạch Vô Thường nói mãi cũng mệt, sau hắn dứt khoát chặn cô lại.

"Cô không trả lời tôi cũng được, nhưng cô có thể đi con đường khác được không? Cô đã đi qua đi lại con đường này tới ba mươi lần rồi đấy."

"Tiểu Hạ, em đã đi qua đi lại con đường này hơn ba mươi lần rồi, em có muốn đổi con đường khác cho mới mẻ không?"

Bạch Vô Thường vừa nói xong, trong đầu cô không hiểu sao lại hiện lên câu nói này của hắn.

Cũng không biết là hắn nói lúc ở thế giới nào nữa.

Cô hơi ngừng lại một lúc rồi lại đi tiếp.

Bạch Vô Thường lại bị cô phớt lờ thì tức không thôi lập tức quay về đẩy Hắc Vô Thường lên thay thế.

Hắn mệt rồi, hắn muốn về nghỉ ngơi.

Thay ca đi.

Hắc Vô Thường: "..."

Lúc Hạ Kỳ Như còn ở Âm giới, Hắc Vô Thường không thường xuyên nói chuyện với Hạ Kỳ Như, số lần gặp cô lại còn cực kỳ ít ỏi, thế nên lúc bị đẩy lên thế chỗ Bạch Vô Thường, hắn có hơi mất tự nhiên, nhìn cô hồi lâu cũng không nói được cái gì.

Hắn nín nhịn nửa ngày mới bật được một câu.

"Hạ tiểu thư, có cần tôi dẫn cô về nhà không? Tôi không có ý gì cả đâu, chỉ là thấy cô cứ vòng đi vòng lại như thế, tôi thực sự rất chóng mặt."

"..."

"Không cần."

Hạ Kỳ Như từ chối ý tốt của Hắc Vô Thường, lại tiếp tục đi loanh quanh mấy con ngõ nhỏ.

- phải Kỳ Như không?

Đi rồi đi, cuối cùng cũng có người nhận ra cô rồi.

Hạ Kỳ Như nghe có người gọi tên mình liền tức tốc quay lại, sau khi nhận ra là hàng xóm cạnh nhà thì mừng rớt nước mắt.

- bác Hàn, may quá gặp bác ở đây.

- không phải cháu đang nằm viện sao? Sao lại về đây rồi, ba mẹ cháu có biết không?

Bác Hàn đi tới chỗ cô nói luyên thuyên một hồi, sau cùng bởi vì nhà cô hiện tại không có ai ở nhà nên tạm thời đưa cô về nhà mình trước, còn lấy điện thoại ra thông báo cho ba mẹ cô biết.

Lúc ông bà Hạ nghe tin này thì ngây người, bọn họ mới vừa từ phòng chăm sóc đặc biệt với con gái ra, sau quay người một cái lại nghe thấy tin con gái đã về nhà rồi?

Ông bà Hạ ngờ vực không thôi, lập tức trở về nhà xem xét.

Lúc nhìn thấy Hạ Kỳ Như trong trang phục bệnh nhân, khuôn mặt bọn họ đều ngỡ ngàng.

Hạ Kỳ Như giải thích một hồi, kể ra một vài chuyện mà chỉ có ba mẹ cô mới biết, lại thêm ánh mắt đặc trưng dù trời có sập cũng vẫn dửng dưng lạnh nhạt kia của cô, vẻ mặt hai người đều lập tức thay đổi.

Trước đó mẹ nói bọn họ nhận nhầm con, bọn họ còn không tin, cho rằng bà không chấp nhận được sự thật là mình sắp mất cháu gái nên mới nói như vậy, hóa ra bà đã sớm nhìn ra cháu gái mình bị hoán đổi rồi.

Nhưng nếu đây là con gái của hai người, vậy người mà bọn họ chăm sóc suốt một tháng qua tại bệnh viện lại là ai đây?

- Nguyễn Kỳ Như.

Hạ Kỳ Như lạnh nhạt phun ra ba chữ, lại đơn giản thuật lại mọi chuyện một lần, ông bà Hạ nghe xong lại lần nữa nhìn nhau.

Lượng tin tức này có hơi lớn, ông bà cần có thời gian để bình tĩnh lại một chút, còn cả thuật hoán đổi gì mà cô kể kia nữa, cái này có hơi thiếu khoa học rồi.

Mà đối vẫn những vấn đề khoa học không thể giải thích được? Vậy chỉ còn cách gọi mẹ lên thôi.

Dù sao hồi bé cũng chính mẹ là người che đi con mắt âm dương của Tiểu Hạ, giúp cô không nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ kia còn gì, cho nên đối với những vấn đề như bây giờ, bọn họ không tìm bà thì tìm ai.

Vì thế Vũ Diêu, bà ngoại Hạ Kỳ Như liền được bố mẹ cô cấp tốc đón trong đêm về thành phố.

...

- bà ngoại.

Bà ngoại vừa thấy Hạ Kỳ Như đầu tiên là hơi sững người, sau đó mới đi tới gần nắm lấy tay cô mỉm cười tiếc nuối.

- không ngờ tới cháu gái ta mạng lớn thật, thế mà vẫn có thể sống sót trở về.

"..."

"..."

"..."

Quả nhiên là bà ruột.

- mẹ Tiểu Hạ khó khăn lắm mới trở về, sao mẹ lại nói như thế chứ? Lại nói mẹ mau xem thử xem con bé có bị thứ gì không sạch sẽ quấn lấy không?

Bà Hạ lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc trong phòng, dù sao cái chuyện cướp thân xác người khác về làm của mình này nhìn thế nào cũng thấy đáng sợ cả.

Bà Vũ gật gật đầu, điềm nhiên nói.

- không cần xem đâu, trên người con bé cực kỳ sạch sẽ, những thứ tà ma ngoại đạo kia sớm đã bị đuổi đi rồi.

- đuổi đi?

Ông bà Hạ cùng Hạ Kỳ Như không hẹn mà cùng đồng thanh lên tiếng.

- Tiểu Hạ, trước kia bà từng nói mệnh cách của cháu rất đặc biệt chuyên thu hút mấy thứ không sạch sẽ tới gần đúng không?

Hạ Kỳ Như hơi gật đầu.

Tính ra cô bị thần chết tìm tới cửa ba lần rồi.

Lần đầu là lúc cô mới sinh, suýt bị mấy hồn ma ở nhà xác ăn mất hồn, sau đó thì luôn mơ những giấc mơ kỳ lạ, có đôi khi còn nhìn thấy ma quỷ, nhưng khi đó tuổi trẻ non nớt, tự cho rằng thứ mình thấy là do xem tivi quá nhiều mà thành, hoàn toàn không chú ý đến mấy vị khách kia.

Lần hai là năm cô 10 tuổi, đang yên đang lành lại bị ngất xỉu, sau lại bị một trận sốt cao kéo dài cả tháng, lúc đó ba mẹ chữa trị kiểu gì cũng không khỏi, mãi sau bà ngoại làm cho cô một lá bùa bình an cô mới có thể tỉnh lại được, chỉ là từ đó khả năng xác định phương hướng của cô càng ngày càng kém, bà ngoại nói như thế cũng tốt, bởi vì như vậy cô có thể sống lâu thêm vài năm nữa.

Sau đó vì đề phòng cô lại gặp phải bất trắc lần nữa, bà liền đón cô về quê nuôi dưỡng, cũng từ đây tính cách của Hạ Kỳ Như bắt đầu có sự chuyển biến rõ rệt.

Nếu ở nhà Hạ Kỳ Như được ba mẹ cưng chiều hết mực thì tới chỗ bà ngoại, cô lại được nuôi như một thằng con trai thực thụ, đánh nhau với trẻ con trong xóm như cơm bữa.

Việc học tại trường quân sự cũng là bà ngoại chọn cho cô, bà nói thân thể cô quá yếu ớt, thôi thì luyện tập sức khỏe tốt một chút, đến lúc gặp phải ma quỷ cũng không đến nỗi yếu thế, khi bị chúng đó đè xuống mà đánh còn có thể đánh trả lại vài đạp.

Bà cũng từng nói với cô, bà cứu cô từ quỷ môn quan về hai lần không có nghĩa là lần tiếp theo bà cũng sẽ cứu được cô, cho nên bà luôn nhắc nhở cô phải cẩn thận.

Nhưng mà bọn họ ngàn phòng vạn phòng, lại không ngờ tới cửa ải thứ ba của cô lại là mẹ con nhà họ Nguyễn, càng không ngờ tới lần bước chân vào quỷ môn quan này của cô lại có được thu hoạch bất ngờ như vậy.

Nghĩ đến đây bà Vũ hơi cảm thán.

- thật không nghĩ đến lần này cháu không chỉ không chết mà còn có được sự bảo vệ từ người ở thế giới thứ ba.

Đây là tích đức bao nhiêu đời mới được nhặt được cái may mắn này chứ?

Lần này đừng nói là mẹ con Nguyễn thị, đến cả Diêm Vương đại nhân cũng không có cửa bắt cô đi rồi.

- bà ngoại, ý bà là gì? Cái gì mà người ở thế giới thứ ba?

Hạ Kỳ Như nhớ đến lời nói của Cảnh Thiên lại liên kết với lời nói của bà ngoại lúc này, cô đột nhiên có một suy nghĩ điên rồ.

Cảnh Thiên...lẽ nào là hắn?

- đúng đó mẹ, thế giới thứ ba là cái gì vậy?

Ông bà Hạ cũng ngơ ngác không thôi, đáp lại câu hỏi dồn dập của bọn họ là tiếng quát của bà Vũ.

- hỏi lắm thế làm gì? Có thể thay cơm ăn được à?

Một nhà ba người họ Hạ: "..."

Là bà khơi nguồn trước mà!!!!

- bà ngoại.

- con nhóc này, sao hôn mê một tháng mà liền trở nên lắm mồm như vậy rồi hả? Còn sống là tốt lắm rồi, hỏi nhiều thế làm cái gì.

Bà Vũ nạt cháu gái xong liền mượn cớ mệt mà đi ngủ trước.

Phù.

Sau khi đóng cửa phòng lại bà Vũ mới thở phào một hơi.

Làm màu thật sự quá gian nan mà.

Thực ra thì bà có biết đếch gì về thế giới thứ ba đâu.

Chỉ là bà từng nghe nói trên thế giới này ngoại trừ dương gian, âm giới và thiên đình thì còn có một nơi gọi là thế giới thứ ba, là một không gian dùng để trừng phạt các linh hồn tội lỗi.

Tuy đáng sợ là thế nhưng con người lại vẫn luôn thèm khát được tới thế giới thứ ba một lần, bởi nơi này ngoại trừ sự chết chóc thì vẫn có một vài tồn tại đặc biệt, mà chỉ cần khiến họ cam tâm tình nguyện hy sinh vì mình thì đừng nói là chuyện cải tử hồi sinh, đến cả việc giữ cho người đó bất tử cũng là điều rất dễ dàng.

Vốn tưởng chỉ có trong truyền thuyết, không nghĩ tới lại thật sự tồn tại ở ngoài.

Càng không nghĩ đến cháu gái mình lại có bản lĩnh lớn như thế.

Hôn mê có một tháng liền tìm được cho mình một người bảo vệ trâu bò như vậy.

Từ giờ có thể an tâm dưỡng già không cần thấp thỏm sợ mất cháu gái nữa rồi.

***

Tác giả: Bà ngoại, thực ra hành trình mất cháu gái của bà giờ mới bắt đầu mà thôi!

Vũ Diêu: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui