Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên


Hạ Kỳ Như phát hiện ra đầu óc của Nguyên Khôi tương phản với năng lực hắn đang sở hữu.

Vì để tránh trường hợp hắn bị kẻ xấu lợi dụng cô liền dặn hắn chỉ được đi theo và nghe lời một mình cô mà thôi.

Nguyên Khôi thấy cô chịu nói với mình liền gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn cô hơi híp lại biểu thị sự vui vẻ.
Hạ Kỳ Như không vì thế mà thay đổi sắc mặt, vẫn nhìn cậu ta lạnh giọng nói.
"Vui đến vậy cơ à?"
Gật gật.
"Không thể nói chuyện sao?"
Sau một lúc do dự, lại gật đầu.
Hạ Kỳ Như thấy vậy liền im lặng vài giây, sau đó mới nói tiếp.
"Vậy bây giờ tôi hỏi, cậu chỉ cần gật hoặc lắc đầu thôi nhé? Nếu đồng ý thì gật đầu đi."
Lần này Nguyên Khôi gật đầu rất nhanh, dáng vẻ nhìn cô càng thêm chăm chú.

Hạ Kỳ Như phớt lờ ánh mắt long lanh của câụ ta, lạnh nhạt hỏi
"Giờ cậu có thể nhập thoát hồn tùy ý?"
Gật đầu.
"Cậu rất sợ đám sương đen kia?"
Gật đầu.
"Bây giờ cậu có thể tỉnh lại được không?"
Ừm, hiện tại cậu ta chỉ có thể giao tiếp với cô ở dạng linh hồn, nếu nhập hồn vào xác liền lập tức rơi vào hôn mê, chẳng khác nào một cái xác chết.
Tiếp tục gật đầu.
"Vậy nếu cậu rời thân thể của mình quá lâu thì có sao không?"
Nguyên Khôi có vẻ không hiểu ý cô cho lắm, mãi một lúc sau mới lắc đầu.
Ngay từ khi còn bé cậu ta đã có khả năng đặc biệt này, nhưng mẹ cậu ta lại cho rằng cậu ta bị bệnh nên mời pháp sư về làm phép để nhốt cậu ta lại, khiến lực lượng của cậu ta suy yếu đi rất nhiều.

Mãi cho tới khi cô xuất hiện, cậu ta mới lại lần nữa cảm nhận được sự sống nên cực kỳ thích bám lấy cô.
Hạ Kỳ Như: "..."
Chả trách sợ về thân thể của mình như thế, hoá ra là bị ép buộc.

Cô thấy vậy liền hỏi một câu nữa.
"Vậy muốn rời khỏi đây không?"
Nguyên Khôi lập tức nhìn cô đầy ngạc nhiên, sau đó liền gật mạnh đầu.

Kết quả Hạ Kỳ Như lại phán một câu xanh rờn.
"Muốn cũng phải ở đây cho tôi, nếu dám trốn ra ngoài, tôi sẽ gọi thần chết đến bắt cậu đi."
"..."
Không gian nhất thời trở nên yên lặng đến đáng sợ, vẻ mặt của người thiếu niên nghệt ra, sự thất vọng lẫn bất ngờ hiện rõ trong ánh mắt cậu, sau đó cậu ta tức giận lắc đầu ý muốn từ chối yêu cầu của cô.

Cậu đã bị nhốt ở nơi này mười mấy năm rồi, cậu không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa.

Nhưng khi chạm vào ánh mắt Hạ Kỳ Như cậu liền xụ mặt xuống, cuối cùng uất ức gật đầu một cái.
Hạ Kỳ Như chỉ chờ có thế, sau khi xác định Nguyên Khôi sẽ không thể rời khỏi đây trong một sớm một chiều cô liền nhanh chóng rời khỏi phòng, tiếp tục tìm kiếm tung tích của Hạ Kỳ Như giả và thực hiện những việc mà cô muốn làm ở thế giới này.
Lại nói vì mải mê tìm người nên cô hay bỏ tiết, nếu có học cũng không chú tâm dẫn đến thành tích học tập tụt dốc không phanh, chuyện này lập tức trở thành vấn đề nan giải khiến các giáo viên đau đầu.

Cuối cùng sau nhiều lần khuyên nhủ cũng như gọi điện cho người nhà để cô thay đổi bất thành, nhà trường quyết định chuyển lớp cho cô.
Đối với những học sinh khác, việc bị đuổi khỏi lớp chọn là một chuyện cực kỳ mất mặt.

Hạ Kỳ Như cũng từng có cảm giác như thế khi cô còn là con người, nhưng cũng chỉ là đã từng mà thôi, cho nên lúc nghe tin bị chuyển lớp, vẻ mặt của cô cũng không có gì thay đổi, sau khi thu dọn đồ đạc cong liền chuyển đến lớp mới.

Chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu bạn cùng bàn của cô không phải là Tường Vy.
Mà chuyện này nói ra càng trùng hợp.
Quá trình bị chuyển lớp của cô và Tường Vy cực kỳ giống nhau.
Cũng từng là học sinh xuất sắc ở lớp chọn, cũng từng bị bắt nạt, sau đó đột nhiên thay đổi trở nên âm trầm khó đoán, kết quả học tập cũng trượt dốc không phanh nên bị chuyển xuống A2.

Lúc này thấy Kỳ Như ở đây, lại còn ngồi cạnh Tường Vy khiến mọi người bắt đầu đoán già đoán non, lẽ nào Hạ Kỳ Như đang bắt chước Tường Vy sao?
Không.
Mặc dù hành động của hai cô rất giống nhau, nhưng Hạ Kỳ Như đem đến cảm giác áp bức rõ rệt hơn nhiều, khiến bọn họ vô thức bỏ qua những sự trùng hợp giữa hai cô.

Quan trọng nhất, từ lúc cô xuất hiện, khí thế của Tường Vy bị áp đảo hoàn toàn, rõ ràng cả hai đều lạnh lùng ngạo mạn, nhưng sự kiêu ngạo của Hạ Kỳ Như là từ trong xương tủy còn Tường Vy là cưỡng ép mà thành.
Tường Vy nghe thấy những lời bàn tán của mọi người ở xung quanh liền đen mặt, cô ta bất ngờ quay sang nhìn Kỳ Như chất vấn.
"Giành mối làm ăn của tôi, bây giờ lại bắt chước tôi.

Hạ Vũ, cậu muốn đối đầu với tôi đến cùng à?"
Trước sự chất vấn của cô ta, Hạ Kỳ Như chỉ quay sang lạnh nhạt hỏi.
"Tôi định đi giết thần, cô lẽ nào cũng muốn làm vậy?"
"..."
Giết thần? Cô đùa với cô ta à?
Tư duy Tường Vy bị Hạ Kỳ Như làm cho ngưng trệ vài giây, lát sau cô ta mới nói.
"Cô đừng có đánh trống lảng."
"Tôi nói thật."
Riêng chuyện này Hạ Kỳ Như sẽ không nói bừa, cô thật sự muốn giết thần.

Tường Vy lần nữa bị vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Kỳ Như thuyết phục, cô ta ấp úng nói.
"Thần không dễ giết đâu, cô đừng có nói bừa.

Hơn nữa thần có thật sự tồn tại hay không còn chưa biết được."
"Ồ."
Hạ Kỳ Như chỉ đáp một chữ ngắn gọn, hoàn toàn không có ý định giải thích với cô ta, Tường Vy thấy vậy cũng không nói gì thêm nữa.

Nhưng cô ta vừa im lặng liền đột nhiên bị kéo ngã khỏi ghế ngồi, sau đó một thiếu niên nhanh chóng chiếm lấy vị trí đó, khi thấy Hạ Kỳ Như quay sang nhìn mình liền khoa tay múa chân như muốn giải thích.

Mặc dù động tác của cậu ta nhìn rất ngốc nghếch, cũng rất lộn xộn không có quy luật nhưng cô đại khái vẫn hiểu được ý của cậu ta.
Đại khái cậu ta muốn nói với cô rằng nơi này có thứ không sạch sẽ, có người muốn hại cô nên cậu ta mới tới đây để cảnh báo, thuận tiện bảo vệ cô luôn.
Hạ Kỳ Như im lặng nhìn cậu ta không đáp, nhưng cô cũng không đuổi cậu ta về mà lấy từ không gian ra một chiếc nhẫn, chính là chiếc nhẫn không gian mà Cảnh Thiên đưa cho cô vào lần đầu tiên cô đến thế giới thứ ba kia.
"Giữ nó cho tốt, nếu gặp nguy hiểm cứ lấy pháp bảo trong đó ra đập thoải mái."
Tiểu Hắc: "..."
Đại gia có khác, vậy mà ngày xưa nó thật sự tin cô nghèo cơ đấy.

Cơ mà cô nỡ cho à? Thứ này từng được cô coi như báu vật đấy.
"Nhưng bây giờ nó  đã trở nên vô giá trị với ta, thay vì vứt xó nó ở một góc sao ta không lấy cho người cần nó? Ngươi không thấy hắn ta rất có tố chất à? Ta có thể lợi dụng chuyện này để đưa hắn về thế giới thứ ba để tiếp tục dạy dỗ."
"Tiểu chủ nhân, cô đang thu đồ đệ à?"
Tiểu Hắc còn đang cảm thán, giọng nói chanh chua của Tường Vy đã vang lên ở bên cạnh.
"Hạ Vũ, cô làm cái quái gì vậy hả? Vì sao lại đẩy tôi?"
Hạ Kỳ Như nhìn Nguyên Khôi rồi nhìn cô ta, thản nhiên đáp.
"Bàn này tôi thầu rồi, cô chuyển đi chỗ khác đi."
Rất hống hách, rất ngứa đòn đúng không?
Nhưng hết cách, ai bảo ngoài cô ra không ai nhìn thấy Nguyên Khôi nữa chứ.

Nồi này cô không cõng cũng phải cõng.

Tường Vy bị cô chọc tức đến suýt nôn ra máu, cuối cùng cô ta hậm hực đứng dậy gắt gỏng nói.
"Nếu vậy cậu chỉ cần nhắc nhở là được, tại sao phải đẩy tôi chứ?"
Hạ Kỳ Như ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
"Bởi vì cậu nhìn rất ngứa mắt."
Tường Vy: "..."
Không xong rồi, thiết lập của cô ta sắp không giữ được nữa rồi.
"Đi thì đi, cậu tưởng tôi thèm muốn chỗ này lắm à?"
Mặc dù rất ấm ức, nhưng vì giá trị vũ lực không bằng người ta nên chỉ có thể nhẫn nhục rời đi.
Chờ đó, rồi có ngày cô ta nhất định sẽ trả thù..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui