Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội


Thừa tướng đã 3 ngày không lên triều, hoàng đế bệ hạ lại không nói gì.

Chúng quan viên đều to nhỏ nghị luận.

Đông Triêu Duẫn bình chân như vại, nhìn qua số tấu chương một lượt, trong lòng lại âm thầm thở dài.
Lũ quan viên rảnh nợ.

Dâng nhiều tấu chương như vậy làm gì, làm sao mà trong một ngày hắn đọc hết được, tối nay hắn còn phải ôm tức phụ nhi an ổn ngủ ngon một hôm chứ.

TAT
Đông Triêu Duẫn vừa về đến thư phòng đã thấy Xương An Diệp cùng Đông Dạ Hiền đang ngồi nố chuyện.

Có vẻ như là việc gì đó nặng nề lắm, vẻ mặt hai người như muốn nhăn vào đến nơi.
" Có chuyện gì thế?!"
Xương An Diệp giật mình ' a ' một tiếng, quan tâm hỏi: " Bãi triều rồi?! Có mệt không? Ngươi đi thay y phục trước đi, ta cho ngươi mang thiện lên."
Đông Dạ Hiền không có muốn làm cái bóng đèn nhìn hai người kia ân ái, vừa mới nhấc chân đã bị Xương An Diệp kéo lại:
" Ở lại đi.

Bây giờ về phủ cũng chỉ có một mình ngươi."
Đông Dạ Hiền ngại từ chối, gật đầu cái rụp.

Thiện hôm nay rất phong phú, 3 món mặn, 2 món chay và 1 món canh.

Xương An Diệp lúc trước còn đang cau mày nhăn mặt, giờ lại đung đưa cái chân, vui vẻ ăn cơm.
Việc gì cũng phải no cái bụng đã rồi hẵng giải quyết.
" Ăn nhiều một chút." Đông Triêu Duẫn gắp cho Đông Dạ Hiền một cọng rau, quay qua Xương An Diệp lại đặt vào bát y mấy khối thịt liền.
Đông Dạ Hiền: "...." Thực là thương tâm quá đi!
Xong xuôi, Đông Dạ Hiền lại phải chứng kiến cảnh ca ca mình từ trước đến nay mặt lạnh quanh năm, giờ lại đi xoa bụng cho người khác giúp y tiêu cơm.
Cmn, quả thực mù mắt chó.

Đông Dạ Hiền ủ rũ đi phê tấu chương giúp ca ca nhà mình.
" Ta đã đi điều tra Ngữ Hoà Điệp." Xương An Diệp cọ cọ lồng ngực hắn.
Đông Triêu Duẫn đưa một miếng trái cây đến trước mặt y: " Là ai cơ?"
Xương An Diệp như thể không tin nổi nhìn hắn: " Là cái người mà Đông Thành Viên muốn đưa vào cho ngươi đó.

Không nhớ sao?!"
Đông Triêu Duẫn nâng đầu y lên hôn một cái, cười đến vô sỉ: " Không nhớ.

Vậy có phải nên hôn một cái tuyên dương không?!"
Xương An Diệp dựt tóc hắn: " Không phải vừa hôn rồi sao?!".
" Ta hôn ngươi sao có thể giống ngươi hôn ta." Đông Triêu Duẫn giơ cái mặt lại gần, lại còn nhắm mắt chờ được tuyên dương.
" Bệ hạ." Uông công công chạy vào bất ngờ hét lên.

Đông Triêu Duẫn chưa kịp đón nhận được nụ hôn nồng cháy từ tức phụ nhi thì ngay lập tức bị Xương An Diệp đạp cho một cái rơi xuống long sàn.
" Uông Hải." Đông Triêu Duẫn gầm lên đầy giận dữ.
Uông công công lại biết mình vào không đúng lúc, chọc giận hoàng đế, cái thân già khúm núp chuồn ra ngoài nhanh như tên bắn.
Khi 3 người chạy ra đến cổng thành, Giang Uẫn một thân y phục nát tươm bị đánh cho bầm dập, một thân bẩn hề hề bị treo ở một cái cột trước cổng thành.

Chân tay đều bị gông ngược ra sau.

Thê thảm không nỡ nhìn.
Xương An Diệp cũng bị bộ dạng của hắn doạ cho mở lớn con mắt.
" Người đâu, đưa thừa tướng trở về phủ, gọi thái y đến trị thương cho hắn đi."
Giang Uẫn được khiêng đi, lúc qua chỗ Xương An Diệp còn dúi vào tay y cái gì đó.
Thấy Đông Triêu Duẫn bận việc, Xương An Diệp không làm phiền.

Y mở thư ra xem, chỉ có vỏn vẹn mấy chữ: " Trong rừng phía Nam có căn nhà hoang."

Y đưa cho Đông Dạ Hiền xem.
Nhìn thấy mấy chữ này, không hiểu sao hắn lại nghĩ đến ngày hôm đó, Ngữ Hoà Điệp lại vội vã bỏ đi ra ngoài thành như vậy.

Ngữ Hoà Điệp không thể nào có thẻ thông hành được.
" Ta đi xem xem sao?!"
Xương An Diệp vội kéo hắn lại: " Nhỡ đây là bẫy thì làm sao?! Không được, nguy hiểm lắm.

Hay là ngươi dẫn theo ám vệ đi."
" Được, ta biết rồi."
Đông Dạ Hiền cùng ám vệ lao như điên trong gió.

Gió tạt ngang qua tai, mạnh đến nỗi chỉ nghe được mấy tiếng " ù ù".
Quả nhiên đi sâu vào một chút liền thấy một căn nhà hoang, xung quanh rêu chi chít, cỏ mọc um tùm.
Ám vệ kiểm tra qua: " Bên trong không có gì hết thưa vương gia."
Đông Dạ Hiền nhíu mày, nghĩ nghĩ: " Ngữ Hoà Điệp, mau đến nhà Ngữ Hoà Điệp."
Lần trước có điều tra qua Ngữ Hoà Điệp, nơi ở, sinh hoạt, động thái trước đó đều bị ám vệ thu thập vào hết.

Đông Dạ Hiền theo trí nhớ mà đến địa điểm kia.
Nơi đây là một biệt viện nhiều tầng, bên ngoài cũ kĩ sơ sài, nhưng cỏ ngoài sân lại được nhổ rất sạch sẽ, chứng tỏ trước đó có người đã dọn.

Đông Dạ Hiền cũng yên tâm hơn vì bản thân không đi nhầm.
Phân phó ám vệ đi xem xét xung quanh, Đông Dạ Hiền một mình đi vào bằng cửa sau.
Tiếng cửa lâu không dùng được mở ra, kêu lên một tiếng ' kẽo kẹt'.

Cửa sau đi vào là một phòng chứa đồ, nơi này chất đầy những bộ y phục bám một lớp bụi dày, còn có rất nhiều loại mặt nạ hình nộm.
Đông Dạ Hiền hé cửa, tầng một tối om, hắn nhanh chóng đi lên cầu thang, đứng từ bậc cầu thang nhìn lên y như đứng trong một toà tháp.

Rất nhanh hắn phát hiện tầng bốn có ánh đèn.

Đông Dạ Hiền chậm lại một nhịp.

Có chút phân vân nên xem tiếp hay là về báo với ca ca trước.

Nhưng đúng lúc này, bên trên lại phát ra một thét chói tai, Đông Dạ Hiền thôi không chờ đợi, trực tiếp lao lên.
Ánh sáng lúc này đã bị tắt, chỉ còn một hành lang tăm tối, ánh trăng chiếu vào góc phòng, để lộ một gương mặt chìm trong bóng đêm, long bào bắt mắt làm điểm nhấn.
Đông Dạ Hiền tiến một bước, muốn nhìn rõ người kia.

Chỉ thấy Ngữ Hoà Điệp ôm cái cổ bò đến, cổ họng trào ra máu tươi, nhiễm đỏ y phục, vẻ mặt hoảng sợ tột độ, không ngừng lôi kéo y phục hắn, chỉ vào người đứng khuất trong bóng đêm kia, đôi mắt ngập tràn oán hận.
Người kia có vẻ không sợ hãi gì, ngược lại rất bình tĩnh ngồi xuống ghế, long bào được ánh trăng chiếu sáng, trông rất chói mắt.
Đông Dạ Hiền nương theo ánh trăng, suy đoán người trước mắt.

Ngữ Hoà Điệp lại như phát điên, quay người kéo hắn muốn bỏ chạy nhưng Đông Dạ Hiền lại nhất quyết không muốn đi.
Đúng lúc này, một nụ cười trầm thấp vang lên kèm theo đó là một giọng nói rất quen thuộc mà ngay cả Đông Dạ Hiền cũng không ngờ là người kia lại xuất hiện ở đây.
" Tứ đệ, rất bất ngờ có phải không!"
___________________________________ ????
~ Ảnh Tử ~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận