Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Vâng, thế là ngày hôm sau, không biết từ đâu mà có , một loạt các tin về Cẩm Thiệu Huân, Xương An Diệp cùng Du Niệm đều lên hot search.

Nào là về Cẩm Thiệu Huân có người trong lòng rồi nên mới không muốn đính hôn cùng Du Niệm, nào là người tình bí ẩn của Thiệu tổng là Xương An Diệp, nào là có thai, rồi lại Du Niệm bất chấp mọi thứ để được ở bên Cẩm Thiệu Huân, vì tình mà điên dại.

Hot search treo 3 ngày liền không hề giảm nhiệt.

Mà 3 nhân vật chính của hot search bây giờ lại chạm mặt nhau.

Xương An Diệp ngáp một cái. Vừa mới sáng ra lại gặp tào tháo. Buồn ghê á.

Cẩm Thiệu Huân không quan tâm đến Du Niệm, làm một culi tận tâm giúp Xương An Diệp xách đồ, lướt qua cô ta đi vào thang máy.

Du Niệm nóng giận, có vẻ lần này suy nghĩ thấu đáo hơn, không thèm kéo Xương An Diệp nữa, đề phòng cậu ngã rồi ăn vạ mà chuyển sang kéo Cẩm Thiệu Huân:

" Thiệu Huân, anh sao lại như thế chứ? Không phải lúc đầu anh cũng đồng ý việc đính hôn à? Bây giờ lại thay đổi, anh không thấy có lỗi với tôi sao? Du gia và Cẩm gia kết thông gia, đôi bên đều có lợi. Đáng lẽ anh phải chọn tôi, chứ không phải chọn một kẻ tầm thường như cậu ta. "

Xương An Diệp thấy thế liền chen vào giữa: " Ây ây chị làm gì đó?? Sao lại kéo chồng em?? Em hông thích đâu ó. "

Cẩm Thiệu Huân nghe vậy bật cười, rất không vui nhìn cô ta:


" Thứ nhất việc đính hôn là do ba mẹ tôi định, không phải tôi đồng ý cho nên tôi mắc mớ gì phải thấy có lỗi với cô. Thứ hai, Cẩm gia chưa xuống dốc đến mức phải nhờ Du gia thì mới đứng vững. Hơn nữa... "

Cẩm Thiệu Huân ghét bỏ hất tay Du Niệm, vòng tay ôm Xương An Diệp vài lòng , tay đặt lên bụng cậu như đang ám chỉ :

" Không phải nói với cô rồi sao.. Em ấy mang thai con của tôi, người nên được chịu trách nhiệm và yêu thương là em ấy. Nếu như nghe không rõ, vậy thì tôi có phải nên chịu trách nhiệm mời cho Du đại tiểu thư một bác sĩ tai mũi họng??!! "

Du Niệm cả mặt nhăn nhó, từ nhỏ được cưng chiều, làm sao mà chịu được sử sỉ nhục này. Cô ta dậm chân tức tối bỏ đi. Hai người cứ chờ đấy.

Xương An Diệp ngửa đầu muốn cười to. Cẩm Thiệu Huân thuận tiện cúi xuống hôn, đầu lưỡi luồn vào trong khoang miệng, \*\*\*\* \*\*\*. Xương An Diệp bị hôn đến khó thở, đánh đánh phần gáy của hắn.

" Biết là em vui rồi. Chúng ta đi trước đã, muốn đứng trước thang máy chắn đường sao. Mau đi. "

Xương An Diệp: "...." Cái tên không biết xấu hổ này.

Cẩm Thiệu Huân sinh lí mạnh, sau lần cậu phát tình lần đó, đè đến hung tợn. Những lần sau tuy nhẹ hơn nhưng đều triền miên mấy tiếng đồng hồ liền khiến Xương An Diệp mệt muốn tắt thở.

Cẩm Thiệu Huân cúi xuống hôn nhẹ lên trán Xương An Diệp, gì chặt hai tay cậu trên đỉnh đầu, ôn nhu nhẫn nại nói:

" Ngoan, thả lỏng một chút, em không muốn nữa sao!!"

Xương An Diệp mặt đỏ tai hồng, nằm dưới thân người khác lại yêu kiều đến mê hoặc. Tin tức tố ngọt ngào của Omega tràn lan khắp phòng khiến người khác muốn chìm đắm trong mật ngọt, lún sâu không muốn thoát.

Cậu khó chịu vặn vẹo, nước mắt chảy qua gò má trắng nõn. Cậu lắc đầu, giọng nức nở:

" Không.... muốn a. Làm nhiều sẽ hỏng mất. Ư...a... "

Cẩm Thiệu Huân bóp eo cậu, muốn đẩy một cái liền bị cậu bóp chặt phía dưới. Bứt rứt không chịu được. Cẩm Thiệu Huân ôm cậu lên, ngậm lấy môi cậu, xoa xoa lưng cậu.

" Một lần nữa. Ngoan, sẽ làm em sung sướng. "

Cơ thể căng cứng của Xương An Diệp có chút thả lỏng. Cẩm Thiệu Huân nhân cơ hội đỉnh một cái, thuận lợi làm Xương An Diệp giật mình, đồng thời sung sướng đến rên rỉ. Xương An Diệp ôm cổ Cẩm Thiệu Huân, mặc hắn ra vào.


" Ô...ô.. ưm.. "

Căn phòng rộng rãi vang lên từng tiếng hoan ái dâm dục, hai người trên giường lại một lần nữa triền miên không dứt. Mùi hương thơm mát thoảng thoảng của Alpha hoà quện với mùi ngọt ngào như đường mật của Omega dây dưa không dứt.

Xương An Diệp mặc ngoài cửa có tiếng chuông reo, cậu cuộn mình trong chiếc chăn ấm, không muốn cử động.

Cẩm Thiệu Huân chết tiệt, lần sau cậu nhất định sẽ đá hắn xuống giường.

" Mau ra mở cửa điiiii. " Xương An Diệp lười biếng kéo dài hơi.

Cẩm Thiệu Huân chậm rãi ra mở cửa.

" Mau lôi tên kia ra đây cho mẹ. " Người phụ nữ trung niên vừa vào đã hùng hùng hổ hổ. Cẩm Thiệu Huân thở ra một hơi chán nản:

" Mẹ lại muốn làm gì?? Đến gây sự thì mời ra về. Không tiễn."

Người phụ nữ một thân sang trọng như phú bà, ánh mắt sắc bén nhìn hắn: " Không phải nói có thai sao? Mau qua đây để mẹ nhìn một cái. À ... không, chúng ta phải đi bệnh viện kiểm tra xem có thật không. Lỡ như nó lừa con thì sao?! Nó hẳn chỉ là muốn bước vào Cẩm gia nhà chúng ta thôi. "

Cẩm Thiệu Huân thuận tay cầm ra một tập tài liệu, đưa cho bà: " Vào Cẩm gia vì cái gì?? Nếu như là vì tiền thì con thấy em ấy không cần đâu. "

Người phụ nữ nheo con mắt, có chút kinh ngạc lật giấy: " Thật sao? Thằng nhóc kia là con trai của hoàng tử Hoàng gia Anh á?"

Cẩm Thiệu Huân nhướn mày, một vẻ : Đoán xem?!!


" Được rồi. Em ấy mệt, mẹ đừng làm phiền. " Cẩm Thiệu Huân muốn đuổi người, nhưng người phụ nữ càng không muốn đi, vẫn kiên quyết: " Không được. Mẹ phải dẫn thằng nhóc này đi kiểm tra. Nếu mang thai, thì nó đang mang trong mình dòng máu của Cẩm gia đó. Con cháu Cẩm gia ta sao có thể lưu lạc bên ngoài. "

Cẩm Thiệu Huân trầm mặc trong giây lát. Làm gì có thai được cơ chứ. Đều là do bịa thôi. Nhưng mà...

" Em ấy có hay không không quan trọng. Em ấy đã là người của con rồi."

Người phụ nữ trừng con mắt, đánh hắn mấy cái: " Cái thằng bất hiếu này, ai cho mày đánh dấu người ta. Rồi người ta đủ tuổi chưa mà đánh dấu. "

Cẩm Thiệu Huân phản bác: " Mẹ không nhìn à. 19t rồi. Mẹ chỉ để ý thân phận của người ta đúng không."

" Mày nghĩ mẹ mày là con người gì thế. Mày không tin tưởng mẹ mày như thế sao. Tao già rồi mắt kém được không??! "

" Ai thế?" Xương An Diệp thấy Cẩm Thiệu Huân lâu chưa trở lại phòng liền đi xuống. Chạm đúng cảnh hai con người kia đang giằng co thì thầm to nhỏ. Y như đang chuẩn bị đi ăn trộm á.

" Hai người có phải nên trùm đầu lại không??" Như thế giống trộm hơn rồi đó.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận