Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Mục Giản nhân cơ hội ăn đậu hũ, hôn hôn Xương An Diệp, lại còn sờ mó lung tung. Xương Diệp đánh tay hắn, Mục Giản cười đến xấu xa: “ Mông đàn hồi rất tốt. Sờ thích, rất mềm.”

Xương An Diệp trừng mắt, vỗ vỗ mặt hắn: “ Mau nói đúng trọng tâm.”

Mục Giản nói: “ Tại y đáng thương a, ngươi không thấy như vậy sao?”

Xương An Diệp bất ngờ đạp hắn một cái, suýt chút nữa thì rơi xuống giường: “ Ngươi thay lòng đổi dạ cũng thực nhanh. Vậy mau cút đi tìm tình yêu của ngươi đi.”

Mục Giản bị đaph vẫn cười đến thiếu đánh, hắn nắm chân Xương An Diệp, kéo người lại gần: “ Nương tử ta ở đây, ta còn có thể đi đâu chứ?!!”

Xương An Diệp trong phút chốc đỏ lừ mặt, giơ chân muốn đạp hắn cái nữa cho bớt xấu hổ liền bị hắn biết trước, lộn một cái đè y dưới thân, ngấu nghiến hôn.

Xương An Diệp phối hợp, ôm lấy cổ hắn, môi lưỡi giao hòa triền miên. Mục Giản híp con mắt, nhìn khuôn mặt trắng hồng của Xương An Diệp gần ngay trong gang tấc, khóe môi không tự chủ mà cong lên, sung sướng mà đè Xương An Diệp mạnh hơn.

“ Ưm …” Xương An Diệp vì khó thở mà kêu lên một tiếng.

Mục Giản chen vào giữa hai chân Xương An Diệp, nâng chân y lên, tư thế thập phần mờ ám. Mục Giản dùng một tay giữ hai tay y lại, kéo sát lên đỉnh đầu, kéo mấy cái, đai lưng cùng quần của Xương An Diệp đều bị thoát sạch. Xương An Diệp mở to mắt, muốn giãy dụa lại bị ghì chặt hơn.

Mục Giản cúi đầu, hơi thở gấp gáp phả vào tai y, ngứa ngáy không thôi: “ Ngoan, ta muốn, ngươi đừng chống cự, có được không?”

Xương An Diệp hơi ngẩng cổ hôn hắn, xong nhìn phía dưới của hắn, bật cười trêu đùa: “ Cương rồi thì phải làm sao đây?”

Mục Giản lúc này cũng có một tia xấu hổ, hắn chặn miệng Xương An Diệp lại, tự mình thoát y, tay phải thăm dò đến điểm hồng nhạt giữa hai cánh mông tròn trịa trắng tuyết kia. Hai ngón tay không nặng không nhẹ ấn ấn một cái, Xương An Diệp cả người run lên, khó chịu vặn vẹo thân thể, Mục Giản ánh mắt trầm thấp, muốn phát tiết nhưng lại chưa thể, một ngón, hai ngón, ba ngón nhẫn nại mà nới rộng.

Trong phòng vang lên tiếng hổn hển, Mục Giản cả người đều trùm lên y, ban đầu còn khó khăn tiếp nhận, giờ lại chậm rãi tiến vào, nuốt trọn một vật nóng bỏng cứng rắn. Xương An Diệp đau “ a” một tiếng, nước mắt cũng sắp chảy ra nhưng y không hề có ý định kêu dừng lại lại còn tự nhiên mà mở ra hai chân, quấn bên hông Mục Giản.

Tiến vào sau đó đều phi thường thuận lợi, huyệt khẩu mềm mại, ướt nóng, gắt gao bao lấy vật xâm lấn. Mục Giản thở dốc, hôn lấy Xương An Diệp, vì nhịn lâu nên giờ bộc phát, hắn cũng không hề kiêng dè, rút ra đâm vào, Xương An Diệp bị đỉnh đến đầu óc mê loạn, rên rỉ phát ra thành tiếng. Nơi kết hợp truyền đến tiếng nước dính nhớp cùng thân thể va chạm điên cuồng.

“ Ưm…a…a..a..ngươi chậm…ưm..”

Một trận tê dại từ đỉnh đầu đến mũi chân, sảng khoái đến phát nghiện. Mục Giản đè Xương An Diệp, nâng cao chân y mà đưa đẩy kịch liệt, hắn không ngừng thay đổi tư thế, mỗi lần đều đam tới nơi sâu nhất, bức cho Xương An Diệp cũng muốn phát điên lên được.

Xương An Diệp nửa quỳ trên giường, cả người đều run rẩy, hậu huyệt đón từng cú thúc, phấn nộn mà đỏ lên. Mục Giản đỡ eo y, đỉnh lộng càng thêm hung mãnh, như là hận không không thể đem người dưới thân hòa làm một với mình. Xương An Diệp rốt cục không chịu nổi hắn như thế thô bạo, rên rỉ nói:

“ A..a.. Mục Giản.. ta không…muốn.. ưm ưm… Tha cho ta đi…a..”

Càng nói càng bị thao đến mạnh mẽ, lời cầu xin lọt vào tai Mục Giản như lời khiêu gợi mời gọi đầy tính xâm lược, như mê dược, quyến luyến không thôi.

Mục Giản đem Xương An Diệp ôm lên, để y ngời trên thân mình. Xương An Diệp cả người nhũn ra, bám víu lấy Mục Giản làm nơi tựa. Chính nhờ tư thế này làm cho Xương An Diệp đem vật nóng kia nuốt đến càng sâu, Mục Giản vén tóc hôn lên trán y như muốn trấn an, Mục Giản tuy vậy vẫn không có ý dừng lại, mỗi lần lên xuống, đều như là muốn thọc xuyên y, lực đạo cường ngạnh.

Tiếng thân thể va chạm càng vang dội, Xương An Diệp bị tư thế nay đâm đến là sâu, bụng cũng chướng lên, thê thảm khóc nấc lên muốn đẩy người ra: “ Mục Giản.... a..a..a.. ngươi đừng đâm..a bụng ta đau.. ư.. quá sâu...a...”

Mục Giản hô hấp rối loạn, khoái cảm tràn ngập sao có thể nói dừng là dừng, lại hôn hôn y, hai tay nâng mông Xương An Diệp, mạnh mẽ vuốt ve, cố gắng khống chế lực đạo, hắn cúi đầu, ngậm lấy hat đậu đỏ bừng trước ngực Xương An Diệp, nhẹ ngàng cắn xé.

Căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ, tiếng cơ thể va chạm, nồng nặc mùi hoan ái. Đến khi Xương An Diệp không chịu nổi mà thiếp đi, Mục Giản nâng cằm y, đặt xuống một nụ hôn thật sâu, đem toàn bộ phóng thích vào trong cơ thể y, trào ra chất dịch đặc sệt cùng một chút máu tươi, hắn thỏa mãn đến độ cong mắt cười.

Xương An Diệp mơ màng tỉnh giấc, cả người đều đau muốn gãy, cử động một chút, phía dưới còn đau đến hít một ngụm khí lạnh, y khóc không ra nước mắt, không muốn cử động luôn. Eo bị ôm đến chặt, cách một lớp trung y mỏng mà vẫn còn cảm nhận được từng thớ thịt rắn chắc của đối phương.

Mục Giản kéo Xương An Diệp lại gần, ngái ngủ dụi dụi đầu vào hõm cổ y, tham lam hít lấy hít để. Xương An Diệp đẩy hắn, giọng nói mang theo chút giận dỗi: “ Ngươi mau tránh xa ta ra.”

Mục Giản bĩu môi, đáng thương hề hề ôm y nhất quyết không buông: “ Tiểu Diệp, ngươi lại thế rồi. Ăn xong liền muốn vứt bỏ ta.”

Xương An Diệp tức giận đến xoay người đối diện hắn, eo cùng thân dưới liền truyền đến một trận đau đớn lạnh buốt sống lưng, đau đến nhăn mặt. Mục Giản lo lắng xoa xoa giúp y: “ Ta đi tìm Triệt Phóng xem hắn có thuốc không.”

Xương An Diệp giữ hắn lại, trừng mắt: “ Ngươi đi tìm hắn để hắn nói cho cả thế giới biết chúng ta hôm qua đã làm gì à. Hơn nữa hắn chuyên chế độc dược, ngươi là muốn đi lấy độc về độc chết ta à.”

Mục Giản giương mắt vô tội nhìn y, lấy lòng mà dùng má cọ cọ má y: “ Sao ta có thể độc chết nương tử, chúng ta chỉ vừa mới động phòng thôi mà.”

“ Động phòng cái con khỉ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui