Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Lộ Sương bị Phó Ngải vác lên vai, dạ dày trào ngược lên, sắp muốn nôn mửa ra rồi. May mắn là Phó Ngải đi rất nhanh, hắn ném y vào một căn phòng.

Phó Ngải cung kính ôm quyền: " Ma quân, ta đã đem người trở về. "

Phía sau bức bình phong đỏ rực, một nam nhân yêu nghiệt thờ ơ nhìn, hắn búng tay, châm sáng một ngọn đèn dầu, lửa cháy hừng hực.

" Sương Nhi, qua đây. "

Lộ Sương vuốt ngực, tức tối trừng Phó Ngải. Sau đó ngoan ngoãn mà xuyên qua bức bình phong, đến bên, ngồi cạnh nam nhân.

Nam nhân câu môi lên một độ cong nhàn nhạt, xoa đầu Lộ Sương: " Ta đã nói với con, không được đem Huyền châu giao vào tay kẻ khác...."

Nam nhân bỗng trở nên thô bạo, bóp cằm Lộ Sương kéo y nhìn thẳng vào mắt mình, giọng nói cũng trở nên lạnh buốt: " Vậy mà con lại dám để người khác chạm vào nó, như vậy đáng tội gì đây?"

Lộ Sương run rẩy, đôi mắt ngập nước, cằm bị bóp đến sưng đỏ, y nắm lấy tay nam nhân, hòng muốn thoát ra, lại càng bị bóp chặt.

" Ta sai rồi, ngươi đừng tức giận có được không! " Lộ Sương ủy khuất hề hề, cọ cọ nam nhân như muốn lấy lòng.

Nam nhân híp con mắt, đáy mắt ánh lên một mạt không kiên nhẫn, hắn hất Lộ Sương một cái, vung tay: " Phó Ngải, đem Xương An Diệp đến đây cho ta. "

" Dạ???" Phó Ngải cũng có chút ngu ngơ, không phải là ngài muốn gặp Lộ tiểu tử sao? Bây giờ lại như thế nào đây?

" Nghe không rõ?" Nam nhân chỉ hỏi một câu nhưng uy áp vạn phần cũng khiến Phó Ngải một đầu toàn mồ hôi lạnh.

" Thuộc hạ đã rõ." Phó Ngải cũng không dám hỏi thêm, cúi đầu hành lễ, muốn bước ra ngoài, vừa lúc vẫn nghe được nam nhân nhắc nhở:

" Ta muốn người được đem về.... không một một vết thương, dù là cái nhỏ nhất. "

Xương An Diệp cùng Mục Giản lúc này đã tìm được đến mật thất của Tiêu Hành phái.

Quả nhiên là trưởng môn cùng phong chủ các phong và phần lớn đệ tử đều ở đây. Ai nấy đều một thân đầy thương tích, thê thảm không nỡ nhìn.

Trưởng môn Hành Tư nhìn thấy Mục Giản cũng yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

" Không sao là tốt rồi. "

" Sư phụ, rốt cục là đã xảy ra việc gì??"

" Túc Vô phái và Đường Như phái vậy mà lại dám cấu kết với ma giáo tập kích chúng ta. Đúng là coi trời bằng vung mà. " Hành Tư tức giận, vì quá đà mà động đến vết thương, rách ra, máu tươi thấm đẫm cả băng gạc.

Mục Giản đỡ Hành Tư ngồi xuống, bình tĩnh nói: " Tạm thời người đừng nổi nóng. Tất cả phải chữa trị vết thương, sau đó mới muốn làm gì thì làm. "

" Con nói đúng, là ta quá vôi vàng. " Hành Tư từ trong miệng Mục Giản biết được nhi tử cùng một số đệ tử khác vẫn đang bình an, trái tim treo lơ lửng cũng được hạ xuống.

Bên này, Xương An Diệp vừa nhìn thấy phụ thân đại nhân, thấy ông bị thương quá trời, lo lắng đem túi đồ Triệt Phóng đưa đổ hết tất cả ra, mong rằng tìm được loại thuốc chữa thương tốt. Ai dè... má nó, toàn độc dược không à.

Xương Thục Lương vò đầu nhi tử, nghiến răng: " Muốn hại chết phụ thân con sao?"

" A A A A Con đâu có biết đâu, là nhị ca nhét cho con đó. Người làm rối tóc con rồi."

Mục Giản vốn đang nói chuyện với Hành Tư, thấy Xương An Diệp như vậy, bước đến, kéo y ra khỏi móng vuốt của người được coi như nhạc phụ đại nhân của mình.

" Nhạc phụ đại nhân. "

Xương Thục Lương: Phụtttttttt, cái mé gì cơ???? (╬д⊙)⊰⊹ฺ

Xương An Diệp không ngờ hắn lộ liễu như vậy, vội vàng bịt mồm hắn, cười không nổi, khóc không xong:

" Người đừng để ý, huynh ấy nói bậy đó. "

Mục Giản nhìn Xương An Diệp ủy khuất. Tại sao lại không cho gọi?? Ăn xong liền vứt bỏ??

Xương An Diệp kéo hắn ra một góc, nghiêm túc dạy dỗ:

" Không được gọi, không cho phép gọi. Ngươi muốn bị đánh chết sao? Phụ thân ta không thích ngươi cho lắm. Ông ấy là Nguyên Anh hậu kì đó, nhỡ ông ấy ngứa mắt ngươi, đánh một cái ngươi bay xác thì ta phải làm sao?!!!"

Mục Giản dang tay muốn ôm ôm liền bị Xương An Diệp véo tai: " Ngươi có nghe ta nói không đấy!!!! Cho nên mấy ngày ở phái, không được thân cận với ta, không được làm chuyện thân thân gì đó."

" Ta có thể đánh thắng ông ấy. " Mục Giản một vẻ không chịu, không thích, bĩu môi.

Xương An Diệp trừng hắn: " Đánh cái gì. Mau đi giúp mọi người đi. "

Mục Giản không cam lòng bị đẩy đi làm culi. Xương An Diệp thở phào, xoay người thu hết độc dược của Triệt Phóng đưa, rồi mới lon ton chạy đi giúp.

Đêm đến, mật thất bỗng dưng rung chuyển, từng tiếng nổ vang lên nhức óc.

Xương An Diệp khoác ngoại bào chạy đến. Kết giới do chính Danh Tiêu chân nhân tạo nên mấy trăm năm trường tồn vậy mà bây giờ, kết giới nứt vỡ, luồng khí đen tràn vào bên trong.

Hành Tư cùng phong chủ các phong dồn sức chống đỡ. Nhưng vẫn không ngăn nổi sự rung chuyển từng tấc, kết giới vỡ tan, hoá thành tro bụi.

Hai bóng đen nhanh như chớp phóng vào, chỉ liếc qua một cái liền xác định được vị trí con mồi.

Một quyền đánh đến, Xương An Diệp không hề cảm nhận được mà bị đánh sấp, lục phủ ngũ tạng như muốn nong ra, nhịn không được phun một ngụm máu.

" Đệch, Long Chảo, đã bảo là không thể để y bị thương mà. "

Phó Ngải lo đến mất mật, thôi, thôi, thôi, xong con mẹ nó rồi, quả này về ăn đủ với Ma tôn. Long Chảo, ngươi là cái đồ ngang ngược. Hắn không nên tin tưởng tên này mới đúng.

(ʘ言ʘ╬)

Xương An Diệp nhìn tên đi cùng với Phó Ngải, ngực đau muốn tắt thở, tên này... má nó... đánh không lại thì đành phải chuồn thôi.

Long Chảo thấy Xương An Diệp định bỏ trốn, giơ tay nhanh gọn lẹ tóm được y. Xương An Diệp vùng vẫy, hoá kiếm, quay ngược, một đường đâm tới. Long Chảo dễ dàng chặn được.

" Tiểu Diệp. " Mục Giản đạp một trưởng về phía Long Chảo. Long Chảo vốn dĩ còn cảm nhận được tên vừa mới đến này, tu vi rõ ràng thấp hơn mình nhưng một đạp này, xem ra hắn phải xem lại.

Phó Ngải hết hồn khi thấy Long Chảo bị Mục Giản đá bay. Mục Giản ôm chặt lấy Xương An Diệp, vận khởi linh lực, dò xét vết thương cho y.

Xương An Diệp nắm tay Mục Giản, muốn đứng xuống mặt đất lại bị Mục Giản nhất quyết ôm lên.

" Không sao. Chỉ là nội thương nhẹ thôi. Ngươi cẩn thận một chút. "

Mục Giản đau lòng phát sầu, bảo bối hắn muốn nâng trong tay còn sợ vỡ, vậy mà tên khốn nạn này dám đánh y đến thổ huyết.

Mục Giản thoáng chốc phát phong cuồng đại, khí tức cũng có cái gì đó thay đổi, ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn Long Chảo.

Long Chảo cùng Phó Ngải không hẹn mà cùng rét run.

Xương An Diệp biết rằng Mục Giản sợ để y xuống thì sẽ xảy ra tình huống vừa rồi nên mới nhất quyết ôm y vì vậy mà Xương An Diệp cũng rất phối hợp mà ôm lấy cổ hắn. Tận lực khiến bản thân không trở thành vật cản.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui