Xuyên Nhanh Nam Chủ Cực Phẩm Xuyên Thành Pháo Hôi


Cẩu Đản nghe vậy, lập tức vui mừng ra mặt: "Vậy con đun lửa cho mẹ."
"Đại Quốc...!Đại Quốc..."
Qúy Thanh Phi đứng ở cửa nhà, còn chưa đợi được tiểu đồng của mình là Cẩu Đản thì đã đợi được Đỗ Đại Cường đến.
Việc nhà họ Qúy chia gia tài, Qúy Thanh Phi thuê sân lớn của ủy ban thôn đã truyền khắp cả làng rồi, cho nên Đỗ Đại Cường vừa nghe tin đã vội vàng chạy đến.

Kết quả là thấy anh em mình đang cau mày đứng trước cửa nhà, còn bên cạnh có cả đội trưởng dẫn theo mấy người đàn ông đang ngăn cách một khoảng sân.
"Đại Quốc, cậu thực sự chia gia tài rồi à?" Đỗ Đại Cường không dám tin, từ bao giờ mà mẹ của Đại Quốc lại dễ nói chuyện như vậy?
Qúy Thanh Phi gật đầu.
Đỗ Đại Cường nghe xong, vui mừng thay cho anh em: "Vậy tối nay đến nhà tôi ăn cơm trước đi, chỗ này của cậu bây giờ cũng không nấu được cơm, lát nữa tôi gọi thêm mấy người đến dựng cho cậu cái bếp."

"Không cần." Qúy Thanh Phi nói: "Tôi không biết nấu cơm."
Qúy Thanh Phi kiệm lời như vàng nhưng Đỗ Đại Cường lại hiểu ra một cách bất ngờ, anh ta tự nói: "Cũng phải, bây giờ cậu mất trí nhớ rồi, đến cả nấu cơm cũng không biết nữa.

Vậy thì thế này nhé, cậu đến nhà tôi ăn mấy ngày, rồi tự học nấu cơm?"
Dù là bạn bè, anh ta cũng không mời anh em đến nhà ăn mãi, dù sao nhà anh ta cũng không chỉ có một mình anh ta, còn có anh chị em nữa.
Lần Đại Quốc xảy ra chuyện, anh ta lấy tiền để chữa bệnh cho Đại Quốc, người nhà đã rất không vui, cho nên anh ta vẫn biết chừng mực.
Lúc đó mạng sống của anh em quan trọng hơn, cho nên nhất định phải lấy tiền.

Còn bây giờ chuyện ăn uống này có thể nghĩ cách khác.
"Không học." Hắn đường đường là tu sĩ thần hồn phi thăng thành tiên mà lại đi học nấu cơm sao? Không thể nào.


"Có người nấu, anh không cần lo."
"Ai vậy?" Đỗ Đại Cường tò mò.
Qúy Thanh Phi không nói, vì hắn nhớ lời của mẹ Cẩu Đản, cô ấy nói mình là góa phụ, nếu qua lại với hắn sẽ bị người ta nói ra nói vào.
Thấy Qúy Thanh Phi không nói, Đỗ Đại Cường cũng không tò mò nữa: "Ôi chao, cậu còn đứng đó làm gì? Chúng ta dọn dẹp nhà cửa trước đã, may mà trong nhà này còn cái giường của địa chủ để lại, không thì cậu còn phải về nhà họ Qúy lấy giường." Nói rồi, Đỗ Đại Cường còn đánh giá căn nhà này.

Mặc dù chỉ có một phòng nhưng đây là nhà gạch xanh, trong nhà đều là màu trắng, đây là ngôi nhà đẹp nhất trong làng của họ.
Qúy Thanh Phi nói thẳng: "Tôi không biết dọn dẹp." Nếu ở giới tu chân, chỉ cần một thuật pháp tịnh hóa là xong, một lần nữa, Qúy Thanh Phi cảm thấy phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Đỗ Đại Cường nói: "Hiểu hiểu, đàn ông chúng ta đúng là không biết dọn dẹp nhà cửa, cậu đợi đấy, tôi đi gọi chị dâu cậu đến dọn." Đỗ Đại Cường nói xong, không đợi Qúy Thanh Phi mở miệng, đã chạy đi tìm vợ mình.
Còn về phần Qúy Thanh Phi...!thì thản nhiên chờ đợi.

Hắn vẫn luôn được người khác hầu hạ, cho nên rất quen với việc có người đến phục vụ mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận