Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Edit: Y Song

Beta: LoBe

___

Nhưng thay đổi này cũng quá nhiều rồi.

Lật Manh bước về trước vài bước, đầy kiên nhẫn nói: "Làm sao vậy?"

Không có chút mất kiên nhẫn nào cả.

Thiếu nữ hơi khom người, làn váy nhẹ nhàng lay động, trên mặt xuất hiện một tia ôn hòa lo lắng. Hơi thở mềm mại thơm ngọt cũng theo đó tản ra, khiến cho Serrill càng thêm đói khát, cả người căng chặt lên. Hô hấp hắn bắt đầu nặng nề, xuất hiện trạng thái thô bạo tựa như thú dữ chuẩn bị vồ mồi. Cuối cùng bên đôi môi mỏng, răng nanh nho nhỏ không chịu nổi mà tự nhô ra.

Serrill nhìn thấy cổ tay cô duỗi tới, xương cổ tay tinh tế, dưới làn da trắng nõn có thể lờ mờ nhìn thấy màu xanh lá. Mà trong những cái gân xanh xanh này là dòng máu vô cùng ngọt ngào đang chảy. Gần như không thể khống chế, hắn cúi người xuống cắn cổ tay cô, hàm răng bén nhọn mang đến không phải đau đớn mà là một loại tê dại kích thích như điện giật.

Lật Manh ngẩn ngơ, răng nanh hơi lạnh, trong nháy mắt đâm vào da cô, khiến mặt cô có chút trắng bệch. Một loại khoái cảm run rẩy truyền đến da đầu, không có cách khống chế mà làm đầu gối người ta nhũn ra, thậm chí cũng không biết máu của mình bị hút đi bao nhiêu. Lật Manh run rẩy, vừa muốn đẩy Serrill ra.

Ngay sau đó Serrill lại trừng lớn mắt, không dám tin tưởng mà cảm nhận vị ngọt làm anh nổi điên hòa quyện giữa môi và răng hắn.


Đây là hương vị của máu?

Loại ngọt ngào này làm cơ thể hắn vô cùng hưng phấn, lại làm cả người hắn cứng đờ. Thiếu nữ không nhúc nhích, thậm chí không thét chói tai. Nhưng Serrill biết mình đã bại lộ, hắn là...... Côn trùng có hại mà cô muốn diệt trừ.

Lật Manh đang váng đầu hoa mắt thì nhận thấy cổ tay bị buông lỏng, cô lập tức thở mạnh, lảo đảo lui về sau, đụng vào cái bàn. Cảm giác vừa rồi, thật khiến người phát điên. Cô nâng mắt nhìn lại, lại phát hiện đứa trẻ vừa rồi cắn cổ tay cô, đã ngồi trở lại giường. Nhóc kéo chăn bao bọc lấy chính mình, thân thể nho nhỏ liều mạng run rẩy.

Trong nháy mắt không khí bị đình trệ yên tĩnh.

Không ai mở miệng nói chuyện trước.

Trên khuôn mặt trắng mềm của Serrill xuất hiện một ý cười lãnh khốc, hắn đưa lưng về phía Lật Manh, lạnh lùng nói: "Phát hiện rồi sao? Tôi cũng không phải là nhân loại."

Mùi vị ngọt ngào chuyển động giữa răng môi Serrill. Hắn không nhịn được liếm liếm chỗ vết máu ở ranh nanh, mùi vị ngọt ngào làm con ngươi hắn hơi co lại.

Nàng đã phát hiện, cho nên...... Mang nàng về. Mặc kệ nàng giãy giụa, khóc thút thít, chạy trốn, hay là muốn giết hắn...

Hắn đều......

Đột nhiên một bàn tay vươn tới xoa xoa mái tóc lộ ở ngoài chăn của anh.


Vẻ mặt lãnh khốc của vương giả huyết tộc sửng sốt.

Sau đó hắn quay đầu lại.

Đứa bé nho nhỏ, trên khuôn mặt tròn tròn mang theo vẻ mặt vô cùng ủy khuất, đôi mắt tròn đỏ hoe tràn đầy hơi nước mênh mang. Như là con thú nhỏ bị công kích, đầu tóc vàng lộn xộn, môi mỏng mím chặt, răng nanh nhỏ lộ ra bên khóe môi.

Lật Manh vốn đang muốn xem nhóc thế nào rồi.

Vừa thấy, mũi tên đáng yêu liền đâm phập cái vào tim.

Cô yên lặng che lại trái tim của mình, quá đáng yêu, không chịu nổi.

Thấy cô vẫn không nhúc nhích nhìn mình, dường như đang sợ hãi. Serrill lạnh lùng gợi khóe môi, lộ ra nụ cười tàn nhẫn, "Cho dù nàng khóc......"

Thiếu nữ trước mắt đột nhiên thở ra một hơi, trên mặt toát ra vài tia đỏ ửng, sau đó cô chậm rãi vươn cổ tay.

"Đói bụng à? Em ăn một chút đi."

Giọng điệu này, giống như là đang cho con mèo nhỏ đầy cảnh giác ăn vậy.

Tràn đầy dụ dỗ vô cùng ôn nhu.

___

Be: Mới có 1 ngày thôi mà các cô làm gì đáng sợ dzợ? Chờ tôi ăn tối xong sẽ beta 3 chương nữa. Huhu, tui cứ tưởng sẽ không ai làm theo mấy cách tôi đưa ra đâu. A dè quá trời luôn.:(


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận