Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Edit: Mon

Beta: LoBe

___

Serrill chậm rãi nâng mắt, giống như vừa tỉnh lại, lông mi hẹp dài rũ xuống, ánh trăng chiếu rọi vào người hắn khiến hắn có thêm vài tia vô tội thuần tịnh. Đương nhiên loại đơn thuần yên tĩnh này, vào lúc hắn chớp mắt, liền biến mất. Thay vào chính là người đàn ông có thần sắc lãnh khốc, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn thiếu nữ đứng bên cạnh.

Nhưng lúc ánh mắt lạnh lẽo kia rơi xuống người cô, lại hơi cứng lại.

Cô gái vẫn có một tóc dài mềm mại buông xõa trên vai như cũ. Nhưng lần này cô mặc váy, cổ váy hơi thấp, cũng hơi trễ vai, lộ ra nửa đầu vai oánh nhuận, còn có xương quai xanh xinh đẹp, làn da trắng nõn giấu sau sợi tóc như ẩn như hiện.


Người đàn ông bước ra từ trong quan tài, ánh mắt dần tối lại, bộ dáng vắng lặng tự phụ vừa rồi, lại có thêm vài phần tà tứ. Hắn không chút để ý giơ bàn tay thon dài về phía cô gái, lãnh đạm đến cực điểm, "Hầu gái mới tới, không biết hầu hạ vua của mình như thế nào à?"

Lật Manh nhìn Serrill diễn.

Khởi động người, phải mất nửa phút. Sao không bật con mẹ nó slow motion lên cho nhanh. Nhưng sau đó Lật Manh lại nghĩ tới huyết tộc đều là một đám yêu thích xa hoa giả vờ nghèo khổ. Nên cũng không cảm thấy kỳ quái lắm khi kẻ lãnh đạo lại là vua giả vờ.

Lật Manh chuyên nghiệp cúi người, hành lễ như bình thường. Nhưng cô đã quên mất việc mình mặc váy cổ thấp, hơn nữa còn hơi lỏng. Dưới ngọn nến mờ nhạt, ánh sáng tạo nên một lớp quang ảnh bên ngoài làn da trắng nõn mê người.

Gương mặt tái nhợt của Serrill lạnh băng, trong một khắc nào đó hắn cảm thấy toàn thân nóng rực. Không phải sự mê hoặc đến từ máu của cô. Mà thuần túy là —— cảm xúc chiếm hữu của giống đực dâng lên.

Ánh mắt hắn như tường vi đỏ, thâm trầm áp bách.

Serrill đặt ngón tay trên bàn gỗ bên cạnh, sau đó hơi dùng sức, lưu lại trên mặt bàn một vết lõm. Đương nhiên rất nhanh người đàn ông đã đè nén loại xúc động này xuống. Hắn nhẹ nhàng rũ lông mi xuống, che lại sự nguy hiểm trong mắt, tự nhiên bình tĩnh nói: "Lại đây đỡ ta đứng dậy."

Lật Manh thân là một hầu gái, vẫn chuyên nghiệp như cũ. Cô bước tới vài bước, tính toán đỡ vị giả vờ ung thư thời kì cuối, giả què chân cần người đỡ lên.

Thiếu nữ vươn ngón tay tinh tế mềm mại chạm vào cánh tay hắn.

Ngay sau đó người đàn ông ngồi trong quan tài khẽ gợi khóe môi lên mang theo vài tia tà ý. Một bàn tay hắn đặt lên mép quan tài, cả người ngả về phía trước, cái tay khác vòng qua cần cổ trắng nõn của cô, khiến Lật Manh không thể không cúi đầu.

Ánh mắt cô mang vài tia mờ mịt, không phản ứng kịp.


Người đàn ông hơi ngửa đầu, lộ ra đường cong quai hàm xinh đẹp, đôi môi mỏng dán lên cánh môi cô.

Đôi môi nhiễm tư vị lạnh lẽo làm cả người Lật Manh hơi cứng đờ.

Nụ hôn thình lình này đến, trên người thiếu niên còn có một mùi hoa rất nhẹ làm người ta choáng váng.

Mắt Lật Manh co chặt lại như con mèo nhỏ giật mình. Cô theo bản năng sờ sờ độc dược ở cổ tay áo.

Người đàn ông tóc vàng đã buông cô ra, ngón tay hắn vẫn để sau cổ cô như cũ, ngăn cản cô đào tẩu, cũng làm cô không có cách nào thuận lợi lấy độc dược ra.

Serrill an tĩnh chăm chú nhìn cô vài giây, sau đó mới nhẹ nhàng cong đôi môi mỏng ướt át lên, tiếng nói thanh lãnh có vài phần ám ách.

"Không ai nói cho ngươi biết, kêu ta rời giường cần một cái hôn à?"


Nói xong, hắn dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào răng nanh bên môi cô. Do vừa rồi kích động nên răng nanh cô tự động nhe ra.

Đầu ngón trắng nõn lạnh lẽo của người đàn ông ôn nhu ấn cái năng nanh nho nhỏ của của cô lại. Đầu ngón tay chạm vào đôi môi mềm mại của cô, vừa ướt át vừa ấm áp. Độ ấm không thuộc về huyết tộc.

Chỉ khiến kẻ săn mồi càng thêm điên cuồng đuổi bắt.

Nàng giả vờ không thành công chút nào.

___

Be: Còn 4 chương, muốn khóc T_T


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận