Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Edit: Mạc Kỳ Nguyệt

Beta: LoBe

___

Bước chân Lật Manh cứng đờ, nhanh chóng phản ứng quay đầu nhìn. Sau khi cửa xe mở ra được một nửa, bên trong xuất hiện bàn tay thon dài trắng trẻo, chạm nhẹ vào trên cửa xe. Người đàn ông ngồi ở ghế sau nghiêng người chống cửa, khuôn mặt tinh xảo lành lạnh, đôi mắt sâu, dung mạo đẹp đẽ tinh tế so với bức ảnh in trên poster lại càng khiến người chấn động hơn.

Lật Manh nghĩ đến thiết lập nhân vật của mình: fan cuồng nhiệt của ảnh đế, fan não tàn, người vợ đáng ghét được gả cho anh ta.

Cô ôm poster quảng cáo, không nói hai lời liền lên xe, dùng sức chen vào chỗ ngồi của ảnh đế đại nhân, ngồi xuống không chút khách khí. Người đàn ông bị cô gái chen vào ngừng lại một lát, trầm mặc vài giây rồi tao nhã điều chỉnh tư thế ngồi, nhường chỗ cho cô. Nét mặt Lật Manh lộ ra vẻ ngạc nhiên cứng nhắc:

"Anh Vân, anh cố ý đến đón em sao? Em thật sự rất vui."


Mấy lời này: không biết ngượng lại thiếu não, cảm giác tác giả viết ra loại lời thoại này đầu óc bị tang thi gặm mất rồi!

Người đàn ông điều chỉnh tư thế ngồi, đưa tay tùy ý kéo cổ tay áo, nghe được lời của cô, động tác dừng lại một giây. Anh cụp mắt, lông mi nhỏ dài che giấu con ngươi thâm thúy sâu xa, mái tóc rối màu đen có vài sợi xõa xuống một bên gò má trắng nõn, mang đến cảm giác uể oải lười biếng.

Lật Manh nhếch mép cười, thấy anh không trả lời, có lẽ là bị lời nói của mình làm cho buồn nôn rồi. Lật Manh cũng không làm khó nam chủ, lập tức ngồi khôi phục khuôn mặt bình thường, cười cũng khó khăn.

Hai con người xa lạ ngồi một chỗ, còn phải giả vờ đã quen thuộc. Mùi vị đó ai nếm trải mới biết. Thế nhưng, cô trêu chọc anh như vậy, nam chủ nhất định rất chán ghét. Hơn nữa, tối hôm qua Lật Manh say rượu, bắt anh phải làm ra những việc không thể miêu tả được, nam chủ đối với cô hẳn là sôi sục sát ý.

Trong lòng Lật Manh đang dùng ngón tay tính nhẩm thấy bản thân mình thiếu điểm rất nhiều, lại nghe âm thanh trầm thấp lành lạnh của người đàn ông bên cạnh:

"Muốn kí tên sao?"

Lật Manh mù mờ: "Hả?", nhìn thấy con ngươi Tần Quy Vân nhàn nhạt, thờ ơ đưa tay giữ poster quảng cáo mà cô đang ôm trên đầu gối.

Lật Manh cuối cùng cũng nhớ tới thứ trong lồng ngực mình, đồ bỏ đi định vứt vào thùng rác lại nhặt về. Cô mím mím môi, kí tên không thể ăn cũng không thể uống, không muốn. Thế nhưng... thiết lập nhân vật nhất định phải thế. Lật Manh lập tức gật đầu.

Thấy cô giống con gà mổ thóc như vậy, con ngươi Tần Quy Vân càng sâu. Anh lấy bút máy ra, nghiêng người, tay trái chống một bên chân cô, tay phải kí xuống poster trên đùi cô. Hơi thở của anh mát lạnh, mang theo một chút mạnh mẽ phảng phất quanh đây khiến thân thể Lật Manh cứng đờ. Anh chậm chạp kí tên, không hề biết tư thế này chẳng khác gì mang cô gái ôm vào trong lồng ngực mình.

Ký tên xong, Tần Quy Vân thong thả trở lại chỗ ngồi. Khi anh cất cây bút đi, nghe thấy cô thở nhẹ ra một hơi, ánh mắt lãnh đạm dừng lại trên môi cô. Đôi môi vừa uống trà sữa có chút ướt át, đỏ bừng như quả anh đào trên bánh ga tô. Tần Quy Vân im lặng một hồi mới dời ánh mắt.


Dọc đường, cả hai không nói chuyện. Lật Manh ngơ ngác ôm poster quảng cáo, đếm thời gian và cùng Tần Quy Vân ngồi trên xe. Quá khó chịu! Không có trong nội dung của tiểu thuyết, cũng không biết cùng nam chính ở chung sẽ phải làm những gì.

Có vẻ như vai nữ phụ độc ác cũng có thể tách khỏi nội dung bình thường của vở kịch một chút. Ví dụ, lúc ngồi trên xe, nhào vào lồng ngực của nam chủ, bị anh ta ném ra khỏi xe.

Lật Manh trộm nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy anh ta cả người mặc tây trang màu đen, tao nhã cấm dục, khuôn mặt anh tuấn yên lặng khác thường. Bỏ đi, nhào đến như thế, quá mất tự nhiên. Lật Manh không cảm xúc nghĩ, nhất định sẽ bị đánh a.

Lông mi của anh đột nhiên run lên, chuyển con ngươi hướng về ánh mắt của cô. Cô nhanh chóng chuyển mắt đi chỗ khác, vờ như không có gì.

Xe tiến vào biệt thự Tần gia. Khi dừng lại, Lật Manh vừa định đưa tay mở cửa liền cảm thấy đỉnh đầu được một cái bóng bao phủ. Người đàn ông phía sau đã đưa tay mở cửa xe, ngực anh chạm vào tấm lưng mỏng manh của cô. Đụng chạm ấm áp mang đến cảm giác tê dại. Lật Manh nhíu mày, anh cũng đã rời khỏi giống như vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn. Cô không suy nghĩ nhiều, khom lưng xuống xe. Người đàn ông phía sau chợt nhẹ nhàng nói:

"Sau này muốn kí tên hay poster quảng cáo, tìm tôi là được."

Lật Manh quay đầu lại nhìn anh một cái, chỉ thấy ánh mắt Tần Quy Vân hờ hững, có một chút lười biếng tựa như cười như không, "Không cần lấy trộm trên tường."

Lật Manh: "..." Ba chấm.


___

Tần Quy Vân: Em cứ nhào thẳng vào người tôi này, tôi không ngại.

Lật Manh: Được ích gì?

Tần Quy Vân: Được tôi yêu thương cưng chiều.

Lật Manh: Yêu thương cưng chiều cũng không phải tiền, cũng chẳng phải đồ ăn, không thèm.

[Vợ tôi thích tiền thích đồ ăn hơn tôi, phải làm sao? Online chờ gấp.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận