Xuyên Nhanh Nắm Tay Anh Cùng Ngắm Sao Trời


Thủy ca chơi đường trên, có bốn năm vị tướng thường sử dụng, còn nếu nói về sở trường thì có 2 tướng.
Tất cả các tuyển thủ chuyên nghiệp đều có một điểm chung cơ bản, đó là hầu như tướng nào cũng có thể chơi được, tuy nhiên mỗi người đều sẽ có một ưu tiên riêng, kết hợp với sở thích và khả năng vốn có, sau khi luyện một thời gian thì sẽ được tìm được vị trí thích hợp trong đội hình.
Tướng đường trên Lâm Thư Dung cũng có thể chơi.
Toàn bộ máy tính của gia đình Thủy ca đều được đặt trong một phòng riêng, tuy rằng cả hai vợ chồng đều đã rời khỏi vòng tròn eSports, nhưng dù sao cũng đã từng gắn bó thời gian dài với nghề này nên vẫn build đầy đủ PC cao cấp.

Trong phòng có 4 máy, trong đó có hai máy gaming.
"ADC?"
Thủy ca hỏi Lâm Thư Dung.
Trông Thủy ca rất phấn khích và hồi hộp, hai lòng bàn tay liên tục chà xát vào quần.
Lâm Thư Dung không chút để ý nói "Dùng tướng đường trên đi.”
Quy tắc solo của Liên Minh Huyền Thoại, hai người chọn tướng giống nhau, không sử dụng ngọc bổ trợ, không được mang theo ba kỹ năng triệu hồi sư có tác dụng hồi phục.

Chỉ có thể đi duy nhất đường trên, không đánh quái trong rừng, không đi đường giữa hay đường dưới diệt binh.

Khi trụ tháp ở các đường khác bị phá hủy thì buộc phải sử dụng lượng vàng đó để mua mắt Tím.
Thỏa mãn 1 trong 3 điều kiện dưới đây trước sẽ là người chiến thắng: đạt được Chiến Công Đầu, phá hủy thành công trụ đầu tiên của đường giữa, dẫn trước 10 chỉ số lính khi một trong hai người chơi đã đạt được 100 chỉ số lính.
Thời điểm Lâm Thư Dung bảo sử dụng tướng đường trên, Thủy ca quay đầu lại mạnh mẽ đánh vào vai hắn, không phục hừ hừ "Tiểu tử cậu sao vẫn ngông cuồng như vậy?”
Lâm Thư Dung giật giật khóe miệng, cười "Bản tính rồi.”
Ở vị trí đường trên, tướng sở trường của Thủy ca là Fiora và Rambo.
Thủy ca suy nghĩ một chút, gọi Fiora "Đến đây đi, đánh một ván, người nào đẩy được trụ của đối phương trước sẽ thắng.”
Lâm Thư Dung gật đầu, cất đi toàn bộ ngọc bổ trợ trên acc, sau đó chọn Fiora.
Thủy ca thắng.

Thắng một cách rất nhanh chóng, không hề có áp lực.
Bởi vì tài năng và chiến tích huy hoàng của Lâm Thư Dung trước đây, Thủy ca không có nửa điểm xem nhẹ, dùng toàn bộ thực lực mà đánh, huống chi bây giờ anh đã 23 tuổi rồi, trong giới thể thao điện tử chuyên nghiệp, chỉ cần dưới 22 tuổi đều đã được xem là lão già, khả năng phản ứng sẽ kém đi rất nhiều.
Vì vậy, anh là nghiêm túc.
Trụ của Lâm Thư Dung bị đẩy ngã, khi âm thanh trong game vang lên, Thủy ca ngẩng đầu xem thời gian chơi trên màn hình.


Sau đó, cũng không biết có nên quay đầu lại nhìn Lâm Thư Dung hay không.
Năm đó khi anh đề cử Lâm Thư Dung gia nhập nhóm, đã bị toàn đội phản đối bởi Lâm Thư Dung chỉ mới là một thằng oắt con non nớt mới vào nghề.

Huống chi số người ra sân thi đấu chỉ có năm người, tới thêm một người, cơ hội được thi đấu chính thức của mọi người sẽ càng ít hơn, tự nhiên tất cả thành viên đều không đồng ý.
Nhưng nhà tài trợ chỉ nhìn vào năng lực, vì vậy đã tổ chức một trận solo, từng người trong team đều lần lượt đấu với Lâm Thư Dung.
Kết quả là Lâm Thư Dung chỉ thua duy nhất một trận, thua ở vị trí người đi rừng.
Khi đó Lâm Thư Dung đã suýt đánh bại hắn ta, hai người đều cảm thấy không phục.

Hai tháng sau Lâm Thư Dung lại hẹn người đó ra solo một hồi, cuối cùng vẫn là Lâm Thu Dung ngược hắn ta oa oa khóc.
Hiện tại so với trước kia, trình độ của anh khẳng định đã đi xuống rất nhiều, nhưng vẫn thắng Lâm Thư Dung, rất dễ dàng.
Thủy ca còn đang ngẩn người không biết nên làm thế nào thì Lâm Thư Dung đã đứng dậy, đi ra phía sau khom lưng kề sát vào người Thanh Nhược, giọng nói tùy hứng làm càn "Ai, anh đã thua Thủy ca.

Thật là bất ngờ, mau hôn anh một cái.”
Thanh Nhược cười tủm tỉm tiến tới hôn lên mặt hắn "Anh đừng tức giận Thủy ca.”
Lâm Thư Dung nhắm mắt lại hưởng thụ, sau đó đi đến bên cạnh Thủy ca giơ tay vỗ vỗ bả vai anh "Hai năm không gặp, trận này coi như em cho anh lễ gặp mặt, đến đây đi, ADC.”
Lâm Thư Dung nói thoải mái không quan tâm, nhưng sau những gì đã diễn ra, Thủy ca liền biết áp lực tâm lý của hắn bây giờ khẳng định không nhỏ.
Thủy ca vui vẻ cười "Tiểu tử cậu, vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, để rồi xem anh dùng ADC treo cậu lên đánh như thế nào.”
Lâm Thư Dung đã trở lại ghế của mình ngồi xuống, tay phải chỉ về phía Thủy ca giơ ngón cái lên, sau đó hướng xuống dưới.
Trên mặt vẫn là tà tứ bất cần.
Thủy ca chậc chậc hai tiếng, quay đầu nói với Thanh Nhược: "Em từng gặp qua cậu ấy như thế này chưa? ”
Thanh Nhược cười đến mặt mày cong cong, gật gật đầu "Hiện tại đã nhìn thấy.”
Thủy ca lắc đầu, cảm khái: "Chính là cái bộ dạng này, tiểu tử này quá ngông cuồng, thật sự là thiếu đánh mà.”
Trận tiếp theo, Lâm Thư Dung chọn tướng trước, hắn gọi Draven.
Lần này Thủy ca liền biết hắn nghiêm túc, Lâm Thư Dung rất ít khi sử dụng Draven.

Chỉ khi nào hắn phi thường nghiêm túc, mới có thể xuất ra Draven.
Thủy ca cũng gọi Draven.

Là một ADC, Draven chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc cất cánh, hoặc bị thủ tiêu.

Thao tác không quá phức tạp nhưng không tính là dễ, đặc biệt, nếu muốn chơi tốt thì độ khó sẽ càng lớn.
Lâm Thư Dung lúc này đang mím chặt khóe môi, đôi mắt đỏ bừng hằn lên những tia máu.

Thủy ca cũng dốc toàn lực ứng phó, đây là Lâm Thư Dung, nếu như cố ý nhường hắn, ngược lại là một loại vũ nhục.
Kém một chút, nhưng Lâm Thư Dung vẫn thắng.
Thủy ca có chút ảo não đập bàn một cái "Ai.”
Lâm Thư Dung nhìn màn hình, thở phào nhẹ nhõm, sau đó dựa vào ghế, quay sang nhìn Thủy ca cười xấu xa "Thủy ca, anh thật sự là già rồi, thật chậm nha.”
Thủy ca quả thực muốn nhảy qua đánh chết hắn.

Anh quay đầu đi không muốn nhìn hắn, nhưng trong mắt lại có nước mắt chảy ra.

Anh đã từng cho rằng, đời này sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy Lâm Thư Dung như vậy nữa, lỡ mất dịp tốt ở giải vô địch thế giới, lại bị hủy đi bàn tay phải, anh cho rằng, cả đời này của hắn cùng thế giới eSports sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Lâm Thư Dung quay đầu vẫy tay với Thanh Nhược, Thanh Nhược tiến tới, Lâm Thư Dung lôi kéo cánh tay cô, ôm cô ngồi trên đùi hắn, gắt gao ôm chặt lấy eo cô.
Tay Thanh Nhược đặt trên tay hắn, mới phát hiện tay hắn đặc biệt nóng, tất cả đều là mồ hôi, cúi đầu nhìn trán hắn, cũng đầy mồ hôi.

Cô hôn hôn hắn, nói bằng giọng điệu sùng bái "Thật lợi hại."
Lâm Thư Dung lần thứ hai hướng Thủy ca giơ bàn tay phải lên, ba ngón tay lẻ loi đứng thẳng giữa không trung "Anh nói xem, có thể không?”
Thủy ca liền cười, duỗi chân đá một cước lên ghế của Lâm Thư Dung "Cậu thực sự là thằng khốn chết tiệt, còn tức giận? Có thể có thể, cậu lên trời xuống đất cái gì cũng đều có thể.


Lâm Thư Dung cười hôn lên má Thanh Nhược "Em đi ra ngoài giúp chị dâu trông em bé, anh cùng Thủy ca nói chút bí mật nhỏ giữa đàn ông với nhau.”
Thanh Nhược cười "Được.”
Thời điểm đứng dậy đi ra cửa còn thuận tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thủy ca cũng di chuyển ghế ngồi đối mặt với Lâm Thư Dung "Chuyện gì, nói đi?”

Lâm Thư Dung cúi đầu, chơi đùa với hai bàn tay, ánh mắt rất nông, cũng rất trầm, giọng điệu nhẹ nhàng "Tại sao lại rời khỏi?”
Anh Thủy không trả lời.
Cả hai đều trầm mặc nhưng áp lực trong không khí lại tăng cao.
Lâm Thư Dung tiếp tục hỏi "Hắn chia tiền cho anh, anh có cầm không?”
Thủy ca lắc đầu: "Không lấy, nếu dùng số tiền đó anh sợ lương tâm cắn rứt.”
Lâm Thư Dung đột nhiên ngẩng đầu, châm chọc giật giật khóe miệng "Hắn ngược lại trước sau vẫn giả vờ như mình là một người tốt.”
Thủy ca khẽ lắc đầu "Ai.”
Một lát sau, Lâm Thư Dung mở miệng nói "Anh hiện tại ngay cả em đều không thắng được, thi đấu khẳng định là không thể, vị trí huấn luyện viên có hay không hứng thú tới tham gia một chân.”
Thủy ca cúi đầu, nhìn đồng hồ trên cánh tay trầm mặc thật lâu "Đứa bé mới bảy tháng, chị dâu cậu cũng từ chức.

Để anh suy xét cân nhắc, cùng chị dâu cậu thương lượng một chút."
"Được."
Lâm Thư Dung trực tiếp đứng lên đi ra ngoài "Suy nghĩ cho thật kỹ, hôm nay coi như là cảm ơn anh năm đó đã tiến cử em.”
Thủy ca ngẩng đầu nhìn bóng lưng của hắn.

Năm đó thiếu niên tuy luôn bày ra dáng vẻ lười biếng uể oải nhưng sống lưng đi đường lúc nào cũng thẳng tắp.

Lớn lên, bóng lưng ấy tựa hồ vẫn cương nghị như thế, lại mang theo phong thái ngang tàn sắc bén, càng làm tăng thêm khí phách kiêu ngạo ngông cuồng không biết trời cao đất rộng là gì của trước kia.
Thủy ca nhìn Lâm Thư Dung rời khỏi phòng máy tính, vẫn còn miên man suy nghĩ, mấy năm trước tất cả mọi người đều cảm thấy hắn đã trở thành một kẻ phế bỏ, suốt hai năm nay, không biết hắn đã phải trải qua những gì, lại gặp được những ai.
Từ nhà Thủy ca bước ra ngoài rồi tiến vào thang máy.
Lâm Thư Dung một tay kéo vali một tay ôm eo Thanh Nhược thương lượng với cô "Có lẽ trước tiên chúng ta phải ở khách sạn ba bốn ngày, anh sẽ mau chóng thuê phòng, thu dọn một chút chúng ta liền dọn vào ở, được không?”
Thanh Nhược dựa nửa người vào hắn, gật gật đầu "Ừ, anh an bài là tốt rồi.”
Hắn cúi đầu nhìn cô, lông mi dài cong vút, đôi môi phấn nộn, giơ tay nhéo mặt cô một cái "Anh đem em bán đi.”
Thanh Nhược ngửa đầu nhìn hắn "Anh bỏ được thì anh bán nha.”
"Chậc." Lâm Thư Dung lại véo véo má cô, người như thế này thật đúng là đáng ghét, nhưng cũng thật luyến tiếc.
Trước tiên hai người tìm một khách sạn để cất hành lý và nghỉ ngơi một lúc, Lâm Thư Dung lại liên lạc với hai người khác.
Hắn chuẩn bị ra ngoài, cầm di động của Thanh Nhược "Khi anh trở về sẽ mua một cái điện thoại, hoặc là lát nữa em tự mình ra ngoài đi dạo rồi mua.

Sau khi lắp thẻ sim thì nhớ phải gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại cho anh.”
"Bên cạnh khách sạn có một khu phố thương mại, cơm tối em hãy tự mình ăn, không cần chờ anh.

Anh sớm nhất thì cũng phải 8 - 9h mới có thể trở về.


Còn có đi ra ngoài thì nhớ đóng cửa cẩn thận, muốn mua cái gì thì rút tiền trong thẻ của anh, đừng mang theo quá nhiều tiền trong túi, không an toàn.”
Lâm Thu Dung nói xong thì đứng dậy, nhưng suy nghĩ một hồi lại cúi đầu tỷ mỉ dặn dò tiếp "Nơi anh muốn đi là một phòng huấn luyện, ở bên trong một gara dưới lòng đất.

Bởi vì bên trong phòng huấn luyện tất cả đều là đàn ông, hoàn cảnh lại quá kém nên anh không muốn dẫn em theo cùng.

Chỗ đó cách nơi này tương đối xa, trời cũng rất lạnh, lát nữa sau khi dạo phố và ăn cơm tối xong thì em hãy trở về khách sạn xem tivi rồi nghỉ ngơi nha.”
Hắn hôn lên trán Thanh Nhược "Anh sẽ mau chóng trở về.

Tí nữa em mua di động trước, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.”
"Cơm tối phải ăn có dinh dưỡng, không được ăn thức ăn nhanh, cũng không thể dùng đồ quá lạnh, nước uống phải nóng.

Phố thương mại bên cạnh hẳn là có siêu thị, muốn mua cái gì tự mình đi dạo."
Thanh Nhược một câu cũng chưa nói, Lâm Thư Dung gần như đã nói hết tất cả những gì có thể.

Sau đó lại nhíu mày suy nghĩ một chút, hình như quả thật là không còn điều gì cần phải nhắn nhủ nữa.
Hắn cúi đầu hôn cô, nâng cằm cô lên từng chút một mà hôn "Ngoan ngoãn chờ anh trở về.”
Thanh Nhược nhẹ nhàng đẩy hắn một cái "Anh mau đi đi, đừng lề mề nữa, về sớm một chút, nhớ ăn cơm tối.”
"Được."
Mời phút sau, cuối cùng "mẹ già" Lâm Thư Dung mới chậm chạp rời đi.
Sau khi đóng cửa lại, Thanh Nhược thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm tạ trời đất ~
"Bang bang bang!!" Tiếng gõ cửa vang lên "Thanh Nhược, mở cửa ra.”
Thanh Nhược trợn trắng mắt, mở cửa ra nở một nụ cười không thể miễn cưỡng hơn "Lại có chuyện gì nha?”
Lâm Thư Dung tiến vào lại hôn cô "Cơm chiều ăn xong trở về sớm một chút, cửa phòng khóa lại, nghe thấy tiếng gõ cửa, nghe thấy anh nói chuyện, rồi mới được mở.”
Thanh Nhược véo thắt lưng hắn một cái "Nhanh đi! Nhanh đi! Em cũng không phải mới 3 tuổi.”
Lâm Thư Dung mím môi, kéo mũ lưỡi trai hạ thấp một chút, lại bước ra ngoài "Vậy anh đi đây.


Thanh Nhược đã không còn muốn cùng hắn nói tạm biệt cúi chào linh tinh, trực tiếp đóng cửa lại.
Lâm Thư Dung đứng trước cửa phòng, mím môi, nhìn chằm chằm nửa phút, thấy cửa quả thật không có dấu hiệu mở nữa mới xoay người đi về phía thang máy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận