Editor: Hựu Ngạn
Mấy ngày nay Thanh Nhược không xuất hiện.
Cuộc sống của Lâm Thư Dung vẫn diễn ra như bình thường.
Mỗi ngày đều đến lớp, sau khi tan học liền đi tới tiệm cơm, cuối tuần nếu không ngủ nướng thì cũng đến đó hỗ trợ.
Một tuần sau, vào lúc nửa đêm, Tấn Thành có trận tuyết đầu tiên trong năm.
Tuyết rơi rất mỏng, hơn nữa tuyết ở Tấn Thành luôn kèm theo những cơn mưa nhỏ nên buổi sáng khi tỉnh dậy, chỉ thấy một lớp trắng tinh đọng lại trên những cành cây cao hoặc trên một vài ngưỡng cửa sổ.
Lâm Thư Dung nhìn thấy cô ở ngã tư trường học.
Đó là vào một buổi sáng lạnh lẽo buốt giá, cô mặc quần áo thật dày, hai bàn tay cẩn thận đút vào trong túi, trên lưng vẫn mang theo balo.
Bước chân Lâm Thư Dung không hề dừng lại, vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Vỉa hè rất rộng, cô đứng ở vị trí bên phải, phía bên cạnh còn một khoảng trống lớn, Lâm Thư Dung đi lướt qua cô không một chút do dự.
Phía sau có tiếng bước chân chầm chậm đi theo hắn, di chuyển trên mặt đất có tầng băng mỏng, phát ra âm thanh trong trẻo giòn giã.
Từ khóe mắt, có thể nhìn thấy bóng người cách hắn càng ngày càng gần, sau đó cùng hắn đi song song.
Giọng nói của cô có chút khàn khàn " Tôi xin lỗi.
"
Lâm Thư Dung không nói gì, trầm mặc.
Cô cũng im lặng.
Khi tới trước cổng trường, Lâm Thư Dung dừng bước, nghiêng người nhìn cô.
Thanh Nhược cũng dừng lại chăm chú nhìn hắn.
Lâm Thư Dung kéo ra một chút ý cười nhàn nhạt "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô.
Không sao, trở về đi.
"
Thanh Nhược đứng chôn chân tại chỗ.
Lâm Thư Dung xoay người tiến vào phòng học, sau khi đặt cặp xuống bàn, hắn liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cứ như vậy đi, hắn sớm đã không còn là người của thế giới đó nữa rồi.
Kết thúc giờ học buổi sáng, Lâm Thư Dung về nhà.
Đến thời gian học buổi chiều, hắn vẫn đến lớp, chỉ là ngủ không biết trời đất trăng sao gì mà thôi.
Sau khi học xong tiết học cuối của ngày, Lâm Thư Dung chậm rãi thu dọn cặp sách, lại chậm rãi đứng lên.
Thanh Nhược đột nhiên từ ngoài cửa phòng học bước vào, miệng hỏi hắn "Anh phải về nhà sao?"
Cô như thế nào lại xuất hiện nữa?
Lâm Thư Dung nhíu mày, thái độ lần này trở nên ác liệt, dường như dáng vẻ thân thiện lúc sáng chỉ là hư ảnh, thoáng cái đã tan biến theo làn gió.
"Nếu không thì sao?"
"Anh có thể hay không....!Ý tôi là, anh có thể chơi một trận Liên Minh Huyền Thoại cho tôi xem được không? Đây là giấc mộng vẫn luôn tồn tại trong suốt hơn hai năm của tôi.
Tôi, tôi đã về nhà trước đó, nhưng hôm qua lại quay trở lại Tấn Thành."
Lâm Thư Dung đeo balo đi tới bên cạnh cô, trực tiếp đập mạnh một cái vào bả vai cô.
Thanh Nhược bị đánh lui về phía sau mấy bước, đụng vào mép bàn, lại vấp chân vào một cái ghế sau đó liền ngã xuống.
Lâm Thư Dung giơ chân lên, một cước đá cái bàn cạnh cô.
"Ầm ầm!" Bàn học phát tiếng động rất lớn, cô cũng hoảng sợ đến mức chỉ biết mở to hai mắt.
Lâm Thư Dung đi tới, từ trên cao nhìn xuống, cái bóng to lớn của anh hoàn toàn bao trùm lấy thân ảnh nhỏ bé của cô.
Mở miệng chính là thanh âm tràn đầy châm chọc trào phúng cùng u ám âm trầm "Tôi nói không đủ rõ ràng hay là cô nghe không hiểu.
Tôi sẽ không đụng vào trò chơi kia nữa, cũng không có thời gian cùng đại tiểu thư cô theo đuổi mộng tưởng.
Biến!"
Hắn nói xong liền bước ra ngoài lớp học.
Lâm Thư Dung đi tới cửa lớp học thì đứng yên tại chỗ.
Cô ấy đang khóc.
Lâm Thư Dung khó chịu nhướng mày, nhìn có chút tà khí, xoay người thưởng thức bộ dáng đang che mặt khóc nức nở của cô.
Sau đó, hắn mang theo nụ cười xấu xa, mở miệng "Cô thật sự muốn nhìn tôi chơi game nhiều như vậy sao? "
Thanh Nhược đột nhiên bỏ tay xuống, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có nước mắt, một bộ dáng khổ sở đáng thương khiến lòng người thương xót.
Cô gật đầu mãnh liệt, đôi mắt lộ ra ánh sáng rực rỡ "Đúng vậy! Vô cùng muốn! "
Lâm Thư Dung cười rộ lên, vết sẹo nghiêng trên trán nhăn lại càng giống như một con rết vặn vẹo "Được, cô đáp ứng tôi một chuyện, tôi liền chơi một ván Liên Minh Huyền Thoại cho cô xem.
"
"Có đồng ý không?"
Thanh Nhược gần như là chạy đến trước mặt hắn, ánh mắt sạch sẽ trong suốt, trở tay lau đi nước mắt trên mặt mình "Được! Anh nói đi.
"
Lâm Thư Dung mỉm cười "Đợi lát nữa cô sẽ biết.
"
Lâm Thư Dung dẫn cô xuống lầu, lấy di động cũ ra gọi điện thoại cho mẹ Lâm.
Mẹ Lâm có lẽ đang bận, gọi đến cuộc thứ hai mới thấy bắt máy.
"Tiểu Dung."
"Mẹ, hôm nay con và các bạn cùng lớp ở bên ngoài ăn cơm, sẽ về muộn một chút."
Mẹ Lâm ngẩn người một lát, sau đó vui vẻ đáp ứng "Được, vậy con và bạn học đi chơi vui vẻ a.
Nhưng nhớ trở về sớm, ngày mai còn đi học.
"
"Con biết." Lâm Thư Dung tắt điện thoại, xoay người hỏi cô "Đói bụng không?"
Thanh Nhược lắc đầu, sau đó lại cẩn thận nhìn hắn một cái "Có chút, nếu anh đói thì chúng ta đi ăn trước.
"
Lâm Thư Dung cười "Đi ăn cơm.
"
Lâm Thư Dung mang theo Thanh Nhược đến phố sinh viên phía sau trường, đi xuyên qua một con đường náo nhiệt, liền tới một chỗ chuyên bán đồ ăn vặt nhưng có ít người hơn, cộng thêm hiện tại còn chưa đến giờ ra về của trường Đại học Sư Phạm nên mỗi quầy hàng gần như đều không có khách.
Lâm Thư Dung yêu cầu một phần ăn cho hai người, Thanh Nhược đứng ở bên cạnh.
Thời điểm Lâm Thư Dung gọi đồ, cô đặt một dây đeo của balo xuống, sau đó cúi đầu để tìm ví, nhưng Lâm Thư Dung đã từ trong túi lấy ra một trăm đồng nhăn nheo nhàu nát đưa qua.
Cửa hàng thối lại tiền, Lâm Thư Dung nắm tiền lẻ hỏi cô "Có muốn uống gì không? "
Ngoại trừ buổi sáng, đây là lần đầu tiên thái độ của hắn thân thiện như vậy, Thanh Nhược cảm thấy rất kỳ lạ, mở to hai mắt nhìn hắn gật gật đầu.
Lâm Thư Dung bước ra ngoài, Thanh Nhược cũng theo sau, đi đến cửa tiệm đồ uống, Thanh Nhược nhanh chân giành trước một bước đứng chắn ở quầy thu ngân "Anh muốn uống gì? "
Lâm Thư Dung chỉ lắc đầu, sau đó lấy ra một tờ hai mươi nhân dân tệ đưa cho nhân viên bán hàng "Tôi không cần, cô gọi đi.
"
Hai người ăn cơm xong, Lâm Thư Dung liền dẫn Thanh Nhược đi dạo quanh khu phố thương mại của trường đại học sư phạm.
Thanh Nhược mấy lần muốn mở miệng hỏi khi nào thì sẽ chơi game, Lâm Thư Dung đều đúng lúc cắt ngang ngắt lời.
Khi bước đến cửa của máy ATM 24 giờ, Lâm Thư Dung lấy ra từ trong túi một tấm thẻ, nói "Tôi đi rút một ít tiền.
"
Thanh Nhược chớp chớp mắt, muốn hỏi hắn cần tiền làm gì, cuối cùng vẫn không mở miệng chỉ gật đầu.
Lúc Lâm Thư Dung đi rút tiền, Thanh Nhược đứng ở bên ngoài xem màn hình điện thoại di động, đã gần bảy giờ rưỡi rồi.
Phía sau vang lên âm thanh của hắn "Đi thôi.
"
Thanh Nhược a một tiếng đuổi theo, Lâm Thư Dung phất tay bắt taxi, Thanh Nhược ngây người một chút "Chúng ta đi đâu?"
Hắn cũng không trả lời, chỉ là nhíu mày mở cửa xe.
Thanh Nhược bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi vào trong.
Lâm Thư Dung theo vào, sau khi ngồi xuống thì dùng giọng địa phương của Tấn Thành nói ra một địa chỉ.
Thanh Nhược đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác bác tài xế dường như trước tiên liếc mắt nhìn gương chiếu hậu một cái rồi mới giẫm chân ga.
Hai người ngồi trên xe đều không nói một lời nào.
Thời điểm đến nơi, Lâm Thư Dung trả tiền và bước ra trước.
Thanh Nhược xuống theo, liền nhìn thấy hai bên đường treo đầy các loại biển hiệu khách sạn và nhà nghỉ.
Khi phản ứng lại, thì Lâm Thư Dung đã xoay người đi vào một khách sạn, đang ở trước quầy lễ tân.
Thanh Nhược vẫn đứng bên ngoài không nhúc nhích.
Một lát sau, Lâm Thư Dung mới cầm thẻ phòng bước ra "Tôi thuê một phòng có máy tính, hay là cô hy vọng tôi như vậy đi quán net để bị người ta vây xem.
"
Tay phải của hắn đang giữ thẻ phòng, khoảng trống bị khuyết hai ngón tay liền hiện lên phi thường rõ ràng.
Thanh Nhược mím môi, khi Lâm Thư Dung xoay người vẫn đuổi theo.
Phòng ở tầng ba, vì đây chỉ là một khách sạn nhỏ nên không có thang máy, hai người cứ như vậy đi thang bộ lên.
Lâm Thư Dung ở phía trước, Thanh Nhược như cái đuôi nhỏ theo phía sau.
Hắn mở cửa, bật đèn, đứng trong căn phòng tràn ngập ánh sáng nhìn Thanh Như đang nhíu mày đứng ở cửa"Vào đi.
" Sau đó đi về phía máy tính.
Thanh Nhược a một tiếng, lúc tiến vào còn thuận tay đóng cửa lại.
Lâm Thư Dung đem cặp sách tháo xuống ném ở phía cuối giường, bàn máy tính ở ngay bên cạnh, hắn đang khởi động nó.
Máy tính là loại để bàn, màn hình nhỏ, trông đã lâu đời.
Thanh Nhược cũng không ngồi xuống, cô đứng ở một bên cạnh chăm chú nhìn màn hình.
Hơn nửa ngày sau máy mới bật lên, tay phải của Lâm Thư Dung đặt lên chuột, ngón cái giữ ở bên cạnh, ngón áp út ấn nút bên trái, ngón út ấn nút bên phải.
Trông rất khiêm cưỡng khó chịu, cũng khiến cho người ta có chút chua xót.
Lâm Thư Dung nháy nút chuột phải, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào bài tay đang dùng để sử dụng con chuột, động tác rất chậm, bởi vì ngón út tương đối ngắn nên có chút khó khăn.
Sau đó tự giễu giật giật khóe miệng "Còn muốn xem sao? "
Thanh Nhược mím môi không nói gì.
Lâm Thư Dung thờ ơ nhún nhún vai, sau khi bật được máy tính lên liền tìm kiếm LOL trong chương trình, không có
"Trong máy không có Liên Minh Huyền Thoại, chờ đi."
Trong lúc nói chuyện, hắn lại liếc nhìn chuột và màn hình, chậm rãi mở trình quản lý tải xuống của máy tính.
Thanh Nhược nhìn tốc độ phản ứng của máy tính cũ, chau mày "Nếu không hay là chúng ta đổi khách sạn khác đi.
"
Lâm Thư Dung không nói chuyện, chỉ lấy danh sách phòng của khách sạn từ trong túi ra, đặt lên bàn.
Thanh Nhược thực ra muốn bảo rằng tôi sẽ đưa tiền cho anh, chúng ta đổi một nơi tốt hơn, nhưng cuối cùng cũng không nói ra, chỉ ngồi xuống trên giường phía sau lưng Lâm Thư Dung.
Lâm Thư Dung thật vất vả mới để máy tính download tệp LOL, làm xong liền tới bật TV ngồi thản nhiên xem phim truyền hình.
Bọn họ thuê chính là một phòng máy tính có hai giường, Thanh Nhược đang ngồi tại góc giường gần với máy tính, còn Lâm Thư Dung lại ở trên chiếc giường nằm phía bên kia.
Thanh Nhược dù đang xem TV nhưng vẫn không yên lòng, một lát lại vuốt điện thoại, lúc sau lại xoay người nhìn màn hình máy tính.
Không chỉ phản ứng máy tính quá chậm mà tốc độ internet cũng đáng lo ngại.
Thanh Nhược lại cúi đầu nhìn thời gian trên di động, đã qua 30 phút rồi nhưng mới chỉ tải xuống được 3%.
Ngược lại, Lâm Thư Dung xem ra còn rất ung dung nhàn nhã, cũng không thèm cởi giày, nâng lên một cái gối, nghiêng người dựa vào giường, hai chân xếp chồng lên nhau vừa lắc lắc vừa xem TV.
Đến chừng khoảng chín giờ, di động của Lâm Thư Dung vang lên, hắn tiếp điện thoại.
"Mẹ, con đang ở nhà bạn học chơi đùa, rất đông vui, hai người lúc về nhà thì ngủ trước đi, không cần quản con.
"
"Ân, mẹ biết rồi.
Một hồi nhớ trở về nha.
"
Sau khi cúp máy lại trực tiếp tắt nguồn, ném sang một bên.
10 giờ.
11 giờ.
Nhạc kết thúc của phim truyền hình vang lên, Lâm Thư Dung mới ngáp một cái, đặt điều khiển từ xa sang một bên, đứng dậy đi tới xem tiến độ tải xuống của máy tính.
Khi nhìn thấy trạng thái download 47%, khóe miệng hắn giật giật mấy cái.
"Cô tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ đi, sáng mai là có thể chơi."
Thanh Như không nói gì chỉ nhìn hắn.
Lâm Thư Dung vào nhà vệ sinh, khách sạn giá rẻ nên cách âm cũng không tốt lắm, tiếng đi vệ sinh của Lâm Thư Dung từ trong phòng tắm phát ra, dù trên TV đang phát ra âm thanh nhưng Thanh Nhược ở bên ngoài vẫn là nghe thấy thật rõ ràng, trên mặt cô đều đỏ đến nhỏ máu.
Thời điểm Lâm Thư Dung đi ra, rửa tay rồi vẫy vẫy nước "Lạnh quá.
Tôi muốn ngủ ở đây, cô thì sao? "
Thanh Nhược theo bản năng mạnh mẽ đứng lên từ trên giường "Vậy, vậy tôi đi thuê một gian phòng khác.
"
Sắc mặt Lâm Thư Dung trong nháy mắt liền trở nên u ám, cứ như vậy nhìn Thanh Nhược một câu cũng không nói.
Thanh Nhược đứng yên một chỗ, hai tay ở phía sau nhéo nhéo quần áo, cảm thấy lúng túng đến mức không biết phải làm sao.
Lâm Thư Dung chế nhạo hừ lạnh "Tùy cô."
Sau đó hắn bước tới, trực tiếp đá giày và cởi áo khoác vứt lung tung rồi nằm xuống giường, trùm kín chăn lên đầu.
Thanh Nhược đứng ở đó, vừa xấu hổ lại vừa sợ hãi.
Cô quay đầu nhìn trò chơi còn đang tải xuống, cuối cùng vẫn nhấc chân đi vào phòng tắm, đơn giản rửa mặt và thay dép lê, sau đó chạy đến bên giường ngồi, nhẹ giọng kêu người còn đang nằm trong chăn
"Lâm Thư Dung, tôi rửa xong rồi.
Anh đi rửa sạch sẽ rồi lại ngủ.
"
Lâm Thư Dung trở mình xoay người, quay lưng về phía cô, bất động cũng không nói gì.
Thanh Nhược nhìn sau gáy hắn một lúc lâu, cuối cùng mở miệng nói "Anh đi tắm qua một chút.
Tôi sẽ ngủ ở đây, anh ngủ bên kia."
Lâm Thư Dung đứng bật dậy, "Được.
"
Thanh Nhược cúi đầu không nhìn hắn nữa, trên mặt quả thực ngại đến muốn nhỏ máu.
Thừa dịp Lâm Thư Dung rửa mặt, Thanh Nhược cởi áo khoác gấp gọn gàng đặt ở bên gối, sau đó liền mặc quần và áo len nằm xuống, đắp chăn lại.
Khi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, cô liền nhắm mắt.
Lâm Thư Dung bước ra, tắt đèn trong phòng.
Tiếp đó, Thanh Nhược nghe thấy phía sau có tiếng mở khóa thắt lưng, còn có âm thanh ma sát cởi quần áo.
Quần và áo bị vứt chỏng chơ trên ghế, hắn nằm lên giường, đắp chăn bông.
Thanh Nhược cả người đều căng thẳng, cứng ngắc vô cùng lại không dám nhúc nhích.
Thật lâu sau, toàn bộ không gian ngoại trừ tiếng hô hấp thì không còn một chút âm thanh nào nữa.
Cơ thể căng cứng và các dây thần kinh của Thanh Nhược mới dần dần thả lỏng.
Đêm đã về khuya, cũng thực sự mệt mỏi và buồn ngủ, cô cứ thế mà mơ hồ ngủ thiếp đi.
Chờ thời điểm Thanh Nhược lần nữa lại có ý thức thì thân thể đã bị ôm lấy.
Không biết từ khi nào mà áo len của cô đã biến mất, cúc quần cũng bung mở ra, hiện tại trên người chỉ còn lại chiếc áo sơ mi dài bên dưới.
Hơi mỏng, dính sát vào vùng da thịt nóng bỏng phía sau.
Thanh Nhược gần như sợ tới mức giật mình.
Cả cơ thể bị ôm chặt.
Khi cô tỉnh lại, Lâm Thư Dung trực tiếp xoay người đè lên, thanh âm trầm thấp khàn khàn vào ban đêm khiến Thanh Nhược liên tưởng đến ác ma khát máu trong trò chơi điện tử "Tỉnh rồi sao? Đừng ồn ào, tôi nói cho cô biết, điều kiện để tôi chơi game cho cô xem, hiện tại chính là lúc thực hiện.
Cô chỉ cần đồng ý."
Thanh Nhược có chút mơ hồ, hai tay bị tay trái Lâm Thư Dung nắm đặt ở phía trên, thân thể gần như không thể cử động vì bị hắn mạnh mẽ đè phía dưới, mà bàn tay phải của hắn, tiếp tục thò vào quần áo mỏng manh của cô, quần cũng bị kéo xuống.
Chỉ trong nháy mắt, Thanh Nhược đã kinh hoàng khóc nấc lên "Lâm Thư Dung, không cần.
"
"Không cần?" Hắn dường như không chút để ý lặp lại lời cô nói "Vậy cô cả ngày đi theo tôi, gọi tôi một tiếng Lãnh Xã hai tiếng Lãnh Xà, từng giây từng phút đều nhắc nhở rằng tôi từ vị trí đỉnh cao, là đại thần của trò chơi bây giờ lại rơi thẳng xuống vực sâu, trở thành người tàn phế.
Cô còn từng hỏi tôi có muốn hay không?"
Thanh Nhược mạnh mẽ lắc đầu phủ nhận "Tôi chưa bao giờ muốn nhục nhã anh, thật sự không có.
"
"Không có?" Lâm Thư Dung đột nhiên hét lớn, giọng hắn trầm khàn lại ẩn chứa tức giận, siết chặt hai tay Thanh Nhược, vén lên quần áo của cô cùng đồ lót bên trong, nắm lấy nơi mềm mại, lực đạo trên bàn tay tàn tật lớn đến mức khiến người ta sợ hãi "Cô cho rằng tính tình tôi tốt đến thế sao?"
Trong phòng tối chỉ có ánh trăng sáng từ bên rèm cửa in lên, bóng dáng to lớn của hắn bao trùm lấy cô, cơ thể ngang ngược đè cô dưới thân, hoàn toàn biến thành dã thú mất đi lý trí.
Thanh Nhược bật khóc thành tiếng, chỉ có thể liều mạng lắc lắc đầu, "Tôi không có.
Tôi thật sự không có.
"
Lâm Thư Dung cúi thấp người xuống, ở bên tai cô cười đến ôn nhu, nói "Được, cô không có.
Nhưng tôi cũng không thể như thế buông tha cô, cho dù là ngồi tù cũng tốt, tiến vào, lại rút ra, tiến vào, lại rút ra.
Nếu cô không biết lựa chọn như thế nào, vậy để tôi giúp cô.
Cho dù tôi xuống địa ngục, cũng sẽ lưu trên người cô một dấu ấn của lệ quỷ.
"
"Cô nói, được không nha? Công chúa nhỏ dịu dàng thiện lương, tôi nghĩ, cô nhất định biết tôi không cố ý làm tổn thương cô, đúng không? "
Lâm Thư Dung cười cười, rồi sau đó bắt đầu hôn từ khóe mắt nóng bỏng, đến giọt nước mắt mặn chát đang lăn dài trên má, rồi đến đôi môi ướt át của Thanh Nhược.
"Tôi đã cho cô cơ hội rời đi, nhưng cô hết lần này tới lần khác đều cố tình đến trêu chọc tôi.
Tiểu công chúa, cô có biết hay không, cuộc sống của tôi đã không được trọn vẹn, như cái xác không hồn, thì dù là ở nhà hay ngồi tù cũng không có gì khác nhau cả.
Vậy thì hôm nay chi bằng hãy để tôi nếm thử hương vị của cô, xinh đẹp, sạch sẽ, lại ngây thơ, ân ~"
Lâm Thư Dung hít một hơi thật sâu ở cần cổ trắng nõn của cô, say mê "Cô thật sự rất thơm, thậm chí còn thơm hơn tôi tưởng tượng.".