Edit by Shmily
#Do not reup#
– ————————————-
Cho dù Tô Viễn Phàm và Tô Hạ có khắc khẩu như thế nào đi chăng nữa, tóm lại cũng sẽ không liên lụy tới hai người họ, họ chỉ muốn an an phận phận ở lại Tô gia mà thôi.
Vân Phiếm Phiếm lắc đầu: “Nhưng chúng ta cũng không phải ký sinh trùng.”
Cô hiểu ý của Phương Vũ Lộ, thế nhưng lại không tán đồng.
Chỉ có ký sinh trùng mới có thể để ý tới cái nhìn của chủ nhân, cái gì cũng không dám làm như thế.
Phương Vũ Lộ không nói chuyện, Vân Phiếm Phiếm tiếp tục nói: “Mẹ, nếu như mẹ bởi vì chuyện học phí của con, con có thể đi ra ngoài làm công, mẹ không cần ở chỗ này chịu ủy khuất.”
Phương Vũ Lộ lâm vào trầm mặc.
Cô cũng lẳng lặng chờ bà trả lời.
Chẳng biết qua bao lâu, Phương Vũ Lộ mới ngồi xuống giường, thất hồn lạc phách mà nói: “Bây giờ không được, mẹ không muốn rời khỏi nơi này, nơi này rất tốt, khác hoàn toàn với sinh hoạt trước kia của chúng ta, cũng không cần bị người khác nhìn bằng ánh mắt ghẻ lạnh đó…”
Vân Phiếm Phiếm hơi thất vọng, cô vốn còn cho rằng Phương Vũ Lộ là một người mẹ vô tư.
Chỉ là cô không nghĩ tới, người vô tư ở trước mặt tiền tài cũng sẽ không còn vô tư như vậy nữa.
Cô không có quyền can thiệp vào sự lựa chọn của người khác, cho nên cô tôn trọng lựa chọn của Phương Vũ Lộ.
“Con hiểu rồi, nhưng mà con vẫn muốn nói, con cũng có suy nghĩ của riêng mình, Tô Hạ thực sự rất tốt, con sẽ đứng về phía anh ấy. Mẹ cũng không cần nghĩ quá nhiều đâu, tắm rửa rồi đi ngủ đi ạ, chúc mẹ ngủ ngon.”
Vân Phiếm Phiếm rời khỏi phòng Phương Vũ Lộ.
Cô đứng ở trước cửa phòng, thở dài.
Cuối cùng liền hướng về phía cầu thang đi tới, đứng ở trêи cầu thang nhìn xuống phòng khách, Tô Hạ đã không còn ở trêи bàn cơm, phỏng chừng là đã trở về phòng rồi.
Ừm, cô cũng nên về phòng tắm rửa một cái đã.
9 giờ, cách giờ ăn cơm đã hơn một tiếng rồi.
Người mọi ngày thường tới đây, hôm nay lại không có tới.
Tô Hạ nhìn đống đĩa game xếp ở trêи tủ TV, trong lòng có chút mất mát.Trước đó, hắn ở trong phòng của mình chọn chọn lựa lựa một lát mới chọn được những trò ưng ý.
Phương Vũ Lộ gọi cô vào phòng, chắc cũng là để nói về chuyện ban nãy ở trêи bàn cơm.
Có lẽ, sau này cô sẽ không tới nữa.
Bản thân cô chính là niềm kiêu ngạo của mẹ cô, tựa như mẹ cô nói, cô xác thực rất ưu tú, nơi nào cũng rất ưu tú.
Chơi chung với loại người như hắn, căn bản sẽ không có tiền đồ gì.
Hắn bất quá cũng chỉ là một người ngay đến cả cha mẹ cũng chán ghét mà thôi.
Rõ ràng biết những thứ đó, nhưng Tô Hạ vẫn không khống chế được mà khổ sở.
Hắn đứng dậy, lấy cái túi game qua, đổ hết tất cả đĩa bên trong ra, nhìn một lúc, lần đầu tiên trêи mặt thiếu niên xuất hiện thần sắc mê mang, hắn cau mày, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Ngón tay thon dài cầm lấy một đĩa trong số đó, hắn ngưng thần nhìn, cũng không biết bản thân mình tại sao lại để ý đối phương như vậy.
Cô bất quá chỉ là một người xa lạ, cho dù có từng đưa đồ ăn tới cho hắn, cho dù có từng chơi game cùng hắn, ngủ ở phòng hắn một đêm thì cũng chỉ là một người ngoài mà thôi.
Nhưng mà, Tô Hạ lại nhịn không được mà tìm lí do.
Cô không giống những người khác.
Trước kia cũng từng có nữ sinh đưa đồ ăn tới cho hắn, sau khi bị hắn cự tuyệt liền không tới lần hai nữa. Cô là người duy nhất mỗi ngày đều kiên trì đưa tới cho hắn, cũng là nữ sinh duy nhất ngồi trong phòng hắn chơi game.
Hơn nữa, lúc cô dựa vào bả vai hắn, trong lòng hắn lại có một cảm giác thỏa mãn.
Tô Hạ cảm thấy bản thân mình đã hiểu được phần nào đây là loại cảm giác gì, hắn thích cô gái kia, cái người mà có cùng tên với sủng vật mà hắn nuôi.