Một đường đi vào trong viện của Lục Trầm.
Nàng mới bỗng nhiên phát hiện, Lục Trầm có thể thô tâm đại ý tới như vậy, ngay cả phòng cũng không đóng.
Vân Phiếm Phiếm đứng dưới mái hiên, xoay người nhẹ giọng nói với nha hoàn: "Ngươi về trước đi."
Nha hoàn kia nhìn trời, ô hơi trầm xuống, xem ra là mưa hôm nay có lẽ sẽ không thể ngừng.
Sợ Vân Phiếm Phiếm lúc về bị ướt, nha hoàn không yên tâm mà nói: "Nô tỳ đứng ở bên ngoài chờ Cẩn Cẩn tiểu thư."
Sao Vân Phiếm Phiếm không hiểu ý của nha hoàn được.
Chỉ là trong một chốc nàng cũng sợ là không thể rời khỏi nơi này được.
Hơn nữa vào cái thời tiết xấu như thế này, nếu để người khác đợi nàng thì thật là xấu hổ.
"Không sao, ngươi cứ về trước đi."
Thấy nàng khăng khăng như thế, nha hoàn đành phải cầm ô rời đi.
Hai người nói chuyện rất nhẹ, tiếng mưa rơi lại to, Lục Trầm trong phòng chắc cũng không nghe thấy.
Lúc nàng bước vào phòng, Lục Trầm còn đang ngồi trên án viết chữ.
Lục Trầm lớn lên rất đẹp, cho dù hắn không phải đại thiếu gia chân chính hoàn mỹ đi nữa, cho dù hắn không có lớn lên trong hoàn cảnh giàu sang phú quý, thì trên người hắn vẫn có một loại khí chất mà người thường không thể có.
Tựa như lúc này hắn đang cầm bút lông, tư thế không quá chuẩn, thậm chí còn có thể nói là vụng về.
Thế nhưng biểu tình của hắn thập phần nghiêm túc, dáng ngồi đoan chính, khiến cho người ngoài nhìn vào sẽ tự động bỏ qua cho những sai lầm nhỏ nhặt của hắn.
Một màn này đẹp như bức họa, cực kỳ yên lặng khiến cho nàng có chút không đành lòng phá vỡ.
Chỉ là Lục Trầm lại chú ý tới sự tồn tại của nàng.
Sau đó nàng liền thấy Lục Trầm làm như không có việc gì đứng dậy, tùy tiện cầm một quyển sách ở trước mặt lên, che đi cái đang viết.
Hắn đợi nàng đã lâu, lại nghĩ có thể vì hôm nay trời mưa nên nàng không tới.
Chỉ là nội tâm vẫn có một chút chờ mong nho nhỏ, một khắc nhìn thấy Vân Phiếm Phiếm kia, hai mắt hắn đều sáng lên không ít.
"Bên ngoài trời mưa lớn như vậy, không bị ướt chứ?"
Vân Phiếm Phiếm đi tới bên người hắn, lắc đầu: "Không có, nha hoàn có che ô cho muội."
Lục Trầm nhìn thoáng qua trên dưới nàng một lần, phát hiện nàng xác thực không bị ướt mới yên lòng, sau đó lại phát hiện giày của nàng đã bẩn, đôi hài vốn có màu xanh nhạt giờ đã trở thành màu nâu đen.
Nàng tựa hồ còn như chưa phát hiện ra.
Lục Trầm gọi nàng tới, để nàng ngồi ở chỗ ban nãy mình đang ngồi.
Vân Phiếm Phiếm không rõ nguyên do, cũng muốn xem xem ban nãy Lục Trầm đang làm gì, cho nên liền ngồi xuống.
Trong phòng có chút oi bức, tuy là trời đang mưa, thế nhưng nhiệt độ không khí chỉ thấp hơn một chút mà thôi, nóng vẫn cứ nóng như cũ.
Vừa định lật quyển sách kia lên, chân bỗng nhiên bị Lục Trầm nắm lấy.
Lục Trầm ngồi xổm xuống, cũng không biết lấy ra một cái khăn lụa sạch sẽ ở chỗ nào, nghiêm túc lau giày cho nàng.
Nhưng mà đã qua một khoảng thời gian cho nên vết bẩn không dễ dàng lau sạch như thế.
Vân Phiếm Phiếm thấy tư thái đó của hắn, lại nghĩ tới ngày mai mình phải đi rồi, chóp mũi liền đau xót, sau đó hạ ngữ khí xuống nói: "Lục Trầm ca ca, muội có chuyện muốn nói với huynh."
Lục Trầm gập chiếc khăn bẩn lại, đặt sang một bên.
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế này, ngẩng đầu lên nhìn Vân Phiếm Phiếm: "Ừm, chuyện gì?"
"Ngày mai...!ngày mai muội phải về nhà."
Là chuyện trong dự kiến của hắn, hắn vẫn luôn biết, nàng không có khả năng vĩnh viễn ở chỗ này.
Chỉ là khi chân chính nghe được nàng nói, sắc mặt Lục Trầm vẫn ảm đạm xuống.
Vân Phiếm Phiếm thấy hắn như vậy liền nhanh chóng nói: "Muội nhất định sẽ trở lại."
Lục Trầm nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Vân Phiếm Phiếm thương lượng: "Nếu không, muội nói với mẫu thân, muội không về nữa?"
Lục Trầm cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Hắn không muốn làm nàng khó xử, còn nữa, hiện tại Lục Hải tựa như đã biết tâm tư của hắn.
Lục Hải, người này âm ngoan độc ác như vậy.
Hắn sợ là ông ta sẽ vì mục đích của mình mà bất chấp thủ đoạn, làm ra chuyện gì đó với nàng..