Edit by Shmily
#Do not reup#
- --------------------------------
Hai chữ "báo ứng" này của Lục Trầm đã triệt để chọc sâu tới tận nội tâm của Lục Hải.
Bị nhi tử của mình nói như vậy, cho dù hắn đối với đứa con trai này không có chút hảo cảm nào thế nhưng vẫn như cũ cảm thấy lửa giận ngập trời.
Là ông ta cho hắn sinh mệnh mới, không có ông ta, Lục Trầm bây giờ không biết còn đang ở nơi nào đâu.
Vẻ mặt Lục Hải tràn đầy phẫn nộ, ông ta sai người đóng cửa lại, gương mặt nho nhã ngày thường hoàn toàn thay đổi, vẻ xấu xí nhất từ sâu bên trong nội tâm của ông ta đã hoàn toàn được phản chiếu ở trên mặt.
Ông ta âm u nói: "Lục Trầm, nếu như ngươi không muốn sống nữa, vậy ta đây liền thu lại sinh mệnh của ngươi.
Bản thân ngươi vốn dĩ không nên sinh ra trên cõi đời này."
Không nên sinh ra.
Trên mặt Lục Trầm có chút hoảng hốt.
Hắn cắn môi, tất cả huyết sắc trên mặt đều bị rút đi.
Cánh môi gắt gao cắn chặt, máu tươi theo khóe môi chảy dọc xuống dưới.
Bộ dáng chật vật như đang giãy giụa trong đầm lầy này của hắn đã làm cho Lục Hải thoải mái không ít.
Thanh âm ông ta sung sướng vang lên: "Cho ngươi thể nghiệm cảm giác được làm một thiếu gia lâu như vậy cũng coi như là một loại bồi thường cho ngươi rồi.
Hy vọng kiếp sau ngươi có thể thật sự là một thiếu gia chân chính.
Nếu vậy thì người cha như ta đây cũng coi như cảm thấy vui vẻ một chút."
Lục Trầm còn chưa có hồi phục lại tinh thần, hai tròng mắt của hắn giống như có một tầng sương mỏng bao quanh, không thấy rõ cảm xúc, cả người giống như một cái xác không hồn.
Lục Hải cho người cầm dao tới, dao từ từ kề sát nơi trái tim của Lục Trầm.
Lục Trầm ngẩng đầu, trong mắt bỗng nhiên có thần thái.
Hắn nói: "Không."
Lục Hải sửng sốt: "Cái gì?"
Ánh mắt Lục Trầm gắt gao nhìn chằm chằm ông ta, cánh môi bị cắn tới nhiễm một màu máu tươi yêu diễm quỷ dị.
"Từ trước tới nay ta đều không phải người dư thừa."
Lục Hải cảm thấy hắn điên rồi, đến lúc này rồi mà còn để tâm tới chuyện này.
Ngay sau đó, ông ta lại nghe thấy Lục Trầm nhẹ giọng nói: "Lục Hải, ông thật đáng chết."
Lục Hải bị hắn chọc giận, vốn muốn đâm dao vào trái tim hắn để kết liễu sinh mệnh thì bỗng nhiên liền thay đổi phương hướng.
Mũi dao hung hăng đâm xuyên qua bả vai Lục Trầm, xuyên qua da thịt đâm thẳng đến xương cốt.
Thanh âm kia nghe thôi cũng đủ khiến da đầu tê dại.
Mấy nha hoàn đứng một bên thậm chí còn không dám kêu ra tiếng, ôm nhau thành một đoàn đứng nép sát vào trong góc.
Rất nhanh, y phục trên vai Lục Trầm nhiễm một màu đỏ tương, máu tươi chảy dọc theo cánh tay hắn, tụ lại trên bàn tay, lại từ bàn tay lan ra đến đầu ngón tay.
Mới đầu chỉ có một hai giọt, sau đó liền giống như nước chảy, liên tiếp rơi trên mặt đất.
Lục Trầm không kêu cũng không rên một tiếng nào.
Lục Hải rút dao từ bả vai trái của hắn ra, lại hung hăng cắm thêm vào bả vai bên phải, thậm chí còn day day con dao nhỏ bên trong da thịt hắn.
Trong lòng Lục Trầm nhẩm đi nhẩm lại tên của tiểu cô nương kia.
Một lần lại một lần.
Hắn từng nói, hắn sẽ tới đón nàng.
Nhất định...!hắn sẽ làm được.
Không thể nuốt lời.
Môi hắn hé ra thở dốc từng đợt, tầm mắt có chút mơ hồ.
Đầu Lục Trầm dần thấp xuống, hắn thấy được máu của mình, nhỏ giọt trên mặt đất giống như là những đóa hoa nở rộ.
Lục Hải ngồi xổm xuống, dùng một loại ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống nhìn Lục Trầm, giống như hắn không phải con ông ta mà là kẻ thù của ông ta vậy.
Lục Trầm cảm giác được tiếng bước chân truyền tới từ bên ngoài, hắn biết đó là ai.
Lục Trầm ngẩng đầu, nhìn Lục Hải làm một cái khẩu hình.
Lục Hải cẩn thận ngẫm nghĩ, một lát sau mới hiểu được hắn đang nói cái gì.
Tiếp theo sau đó, thân thể Lục Trầm bỗng nhiên ngã xuống.
Lục Hải nghe được thanh âm già nua mang theo vẻ không thể tin được của Lục lão phu nhân: "Lục Hải, ngươi đang làm cái gì thế hả?"
Lục Hải trợn to hai mắt, đứng dậy, cũng không có quay đầu nhìn Lục lão phu nhân mà lại nhìn Lục Trầm ngã ở trên mặt đất.
Khẩu hình ban nãy hắn nói, chính là: Ông xong rồi..